Khi Nhẫm Cửu đỏ mặt tía tai lý luận với ông chủ hiệu thuốc xong, vừa lòng mãn nguyện lấy lại tiền và một bao thuốc X đảm bảo công hiệu cực tốt ra khỏi cửa thì Sở Cuồng đã mất dạng từ lâu, Nhẫm Cửu rảo một vòng trước cửa, lúc này mới chú ý ở góc đường trước mặt truyền đến tiếng nữ nhân khóc.
Nàng quay đầu nhìn, trong đám người đang vây xem bên kia, nhìn thấy Sở Cuồng đang khoác áo choàng màu nâu, Nhẫm Cửu giấu thuốc vào trong người, chạy tới phía trước vỗ vai Sở Cuồng: “Đi thôi, chẳng phải chúng ta còn phải đến quanh Huyện nha xem thử sao?”
Sở Cuồng nhíu mày bất động.
Nhẫm Cửu nhìn theo ánh mắt hắn, giữa đám đông có hai đám người, một đám đứng nói chuyện còn một đám đang bò, Nhẫm Cửu không quen nhưng cũng không lạ gì với đám người đang đứng, là công tử của nhà Huyện lệnh, được xưng là Lưu côn đồ, là một tên ốm o đầu bẹp mũi to, hắn và đám đại gia bằng hữu rượu thịt của hắn cùng rung chân nói: “Mau đi, dám chơi dám chịu, bảo tiểu nương tử mau đi cùng các công tử đây đi, đừng ở đây làm trò cười cho các hương thân phụ lão!”
Còn người đang bò… Nhẫm Cửu nhíu mày: “Hây!” một tiếng.
Tướng công bò dưới đất là một thanh niên thanh tú lịch thiệp, nhưng thanh niên của trấn Chi Lương này hiếm ai chưa được Nhẫm Cửu nhắm tới. Thanh niên này chính là tướng công tú tài mà Nhẫm Cửu bức hôn bất thành lúc trước, khi Sở Cuồng còn chưa xuất hiện, lúc đó hắn xấu hổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-gia-dung-lam-vay/22971/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.