Người đàn ông hơi suy nghĩ rồi đặt vũ khí trong tay xuống, hắn lật người xuống giường, đảo mắt nhìn quanh, lý trí phân tích rõ ràng tình hình xung quanh. Lạc hậu, dã man, yếu ớt, không trang bị năng lực phản kích, đó là đánh giá của hắn đối với tất cả vật thể xung quanh, bao gồm cả Nhẫm Cửu.
Nhẫm Cửu ngồi ở mép giường bóp bóp cổ tay, miệng lẩm bẩm những lời như là vong ơn phụ nghĩa gì đó. Người đàn ông không đếm xỉa đến nàng mà nói: “Để được công nhận, đôi bên nên biểu thị thành ý. Tôi không dùng vũ lực uy hiếp cô nữa, cô hãy trả máy bay lại cho tôi.”
Nhẫm Cửu suy nghĩ một hồi rồi nói: “Máy bay mà chàng nói lẽ nào là cái trứng trắng trắng tròn tròn nở ra chàng đó sao?”
Người đàn ông suy nghĩ một hồi rồi nghiêm túc nói: “Không sai.”
Nhẫm Cửu phẩy tay: “Thứ đó thì không ở đây đâu, bị người của quan phủ kéo đi rồi.” Nàng vừa dứt lời thì vũ khí đen ngòm kia lại chỉ vào mi tâm, người đàn ông lạnh lùng nói: “Cướp về đây.”
Khóe miệng Nhẫm Cửu giật giật: “Đây là thành ý mà chàng nói đó à?”
“Bớt giở trò.” Thần sắc người đàn ông không hề lay động, đôi mắt đen sắc bén nhìn Nhẫm Cửu, “Cô là Trưởng quan hành chính ở đây, đương nhiên có quyền lợi ra lệnh cho họ giao trả vật không thuộc về mình.”
“Ta đâu phải là Hoàng đế! Ta chỉ là một thổ phỉ nhỏ nhoi thôi, có quyền lợi gì ra lệnh cho người của quan phủ trả đồ cho ta! Đó chẳng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-gia-dung-lam-vay/22966/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.