Chương trước
Chương sau
Sáng sớm, ở tòa Vọng Nguyệt, nơi đặt trụ sở tập đoàn Mộ Thị.

Sảnh lớn tầng một.

Từ biệt thự Hoa Hồng quay về trung tâm thành phố, Lâm Phi vừa bước vào sảnh lớn, một hương thơm theo gió bay tới khiến eo hắn đau nhức.

“Ôi, không phải phó phòng Lâm của chúng ta sao, đi công tác về cũng không nói với chị một tiếng để chị tới sân bay đón.”

Đôi mắt bồ câu, cặp mày lá liễu, bờ mông nảy nở, làn da trắng hồng mơn mởn, thân hình quyến rũ với những đường cong gợi cảm, đầy đặn như những quả đào chín mọng trên cây, véo một cái là có thể chảy nước.

Đôi chân ngọc thon dài duyên dáng ấy, sức hút mê hồn vô tận ấy không phải là trưởng phòng kinh doanh Thẩm Bội Ni thì còn có thể là ai?!

“Bội Ni à, tối qua em định gọi cho chị nhưng lúc em xuống máy bay, trời đã rất tối rồi. Sao mà em đành lòng đánh thức chị chứ.”

Dù gì cũng tung hoành tình trường bao năm nên đương nhiên phó phòng Lâm nhận ra Thẩm Bội Ni cố ý đứng ở sảnh lớn đợi hắn. Thẩm Bội Ni vốn đã vô cùng bất mãn vì chuyện hắn đi công tác cùng Lăng Vi Vi, nếu không thì trước khi họ đi, cô cũng không tiếc hy sinh thân mình để chia rẽ quan hệ giữa hắn và trưởng phòng xinh đẹp Lăng Vi Vi.

Bây giờ cô lại đứng chặn đường hắn ở sảnh lớn, ngoài mặt thì cười nói đon đả nhưng thật ra lời nói tràn đầy giận dữ, làm sao phó phòng Lâm không nhận ra chứ.

Lúc này cánh tay trắng nõn của cô đã véo lên người Lâm Phi, đương nhiên hắn phải cố gắng nói lời hay ý đẹp.

Khổ nỗi phụ nữ trưởng thành nhiều kinh nghiệm như Thẩm Bội Ni không giống những thiếu nữ mới vào đời, dễ mềm lòng vì một hai câu dỗ ngọt của Lâm Phi.

Dù gì đi nữa Thẩm Bội Ni cô cũng là quản lý cấp cao của tập đoàn Mộ Thị, chưa nói tới lịch trình bận rộn mà công việc phải xử lý chắc chắn không ít. Nếu như cô có thể bỏ đống công việc đó sang một bên, đích thân tới sảnh lớn chờ Lâm Phi, chắc chắn đã nắm trong tay chứng cứ Lâm Phi tới nhà hẹn hò riêng với Lăng Vi Vi.

Nếu không tại sao người khôn ngoan như Thẩm Bội Ni lại bỏ mặc sức ảnh hưởng của bản thân đích thân tới sảnh lớn chờ Lâm Phi. Rõ ràng cô khó chịu trong lòng mà!

“Tối qua, ngủ giường của trưởng phòng Lăng có dễ chịu không?!”

“Bội Ni à, nếu như em nói, tối qua em không ngủ cùng cô ta, chị có tin không?”

“Em nói xem?!”

Nhìn nỗi oán hờn và đau đớn rõ ràng trong đôi mắt phượng thon dài của Thẩm Bội Ni, Lâm Phi thực sự khó nói nên lời.

Mặc dù sau khi xuống máy bay, hắn có theo trưởng phòng xinh đẹp về nhà và ở đó một khoảng thời gian nhưng trời đất chứng giám, tối qua phó phòng Lâm hắn thực sự không qua đêm ở nhà trưởng phòng Lăng.

Mặc dù ban đầu, hắn thực sự muốn qua đêm ở đó.

Nhưng lý tưởng và hiện thực vẫn có một khoảng cách nhất định không phải sao?

Sau khi nhận được điện thoại của Đỗ Chính Đình, phó phòng Lâm vội vàng chạy về biệt thự Hoa Hồng của Huyết Mai.

Tới bây giờ, hắn vẫn nhớ rất rõ đôi mắt mùa thu long lanh đong đầy oán hờn và phẫn nộ của Lăng Vi Vi khi hắn mặc quần áo rời khỏi phòng ngủ. Cảm giác đó, cảnh tượng đó cứ như thể nếu hắn không chạy nhanh thì trưởng phòng Lăng đã cắn nát trái tim hắn rồi.

Để bảo vệ Huyết Mai an toàn, hắn chỉ đành có lỗi với Lăng Vi Vi. Vậy mà bây giờ đang yên đang lành lại bị Thẩm Bội Ni chặn đường vừa chọc ngoáy nỗi đau tinh thần vừa tra tấn thể xác. Phó phòng Lâm thực sự oan quá.

Ấy vậy mà chuyện này không thể nào giải quyết, thật là đau đớn...

“Em à, phòng chị có giấu mấy chai vang đỏ thượng hạng, hay là tới nếm thử đi?”

“Không đi!”

“Không đi thật à, có bất ngờ đó.”

“Không đi.”

“Không đi sẽ hối hận đó.”

“Không đi.”

Nếu như là lúc khác, địa điểm khác, chắc chắn phó phòng Lâm sẽ không ngại tới văn phòng của Thẩm Bội Ni một chuyến nhưng bây giờ rõ ràng cô đang tức giận, hắn sẽ không tự chui đầu vào rọ.

Thật không ngờ ở sảnh lớn mà Thẩm Bội Ni còn dám động tay động chân. Nếu như tới văn phòng cô, không biết cô còn giày vò Lâm Phi như thế nào nữa.

Nghĩ vậy, cho dù thân hình Thẩm Bội Ni có gợi cảm, đưa tình tới đâu, Lâm Phi cũng chỉ đành kiên quyết nói không!

“Thật là đáng tiếc, chị vốn định đưa em tới phòng chị tạm thời tránh nạn, nếu như em đã không chịu thì đành thôi vậy.”

Tin được chị mới lạ!

Trong lúc Lâm Phi đang trách thầm trong bụng, Thẩm Bội Ni chủ động buông tay ra khỏi vai Lâm Phi và bỏ đi. Đi được một đoạn, đôi chân thon dài đột nhiên dừng lại quay người một cái tuyệt đẹp và đi về bên cạnh Lâm Phi.

“Bạn bè nhắc nhở nhau, sếp Mộ rất tức giận.”

Thẩm Bội Ni ghé sát tai Lâm Phi nói nhỏ một câu, nở một nụ cười sâu sa rồi chậm rãi rời đi.

Lâm Phi còn chưa kịp hiểu ý Thẩm Bội Ni nói, Mạnh Tuyết Nhi trực quầy lễ tân thấy Thẩm Bội Ni bỏ đi đã vội vàng chạy tới đón Lâm Phi.

“Anh, anh Lâm, anh, anh lại làm sai chuyện gì rồi?”

Cái gì thế?

Ban đầu, Lâm Phi còn tưởng Mạnh Tuyết Nhi ngây thơ này chủ động tới tìm hắn vì mấy ngày không gặp, thấy nhớ hắn nên cô bé mới tới chào hỏi.

Hắn còn đang định trêu Mạnh Tuyết Nhi một lát, tiện thể ôm cô một cái thì câu hỏi đầy lo lắng nằm ngoài dự đoán này của Mạnh Tuyết Nhi khiến hắn không khỏi bất ngờ.

“Tuyết Nhi, tại sao em lại hỏi vậy?”

“Trước đó, trước đó, khi sếp Mộ tới công ty có dặn dò, dặn dò chúng em. Nếu như, nếu như anh tới công ty thì nói với anh, bảo anh, đến văn phòng gặp sếp ngay. Sếp Mộ, hình như rất tức giận.”

Sau khi Mạnh Tuyết Nhi vội vàng nói xong, Lâm Phi đã hoàn toàn sững sờ.

Mạnh Tuyết Nhi không có EQ cao như Thẩm Bội Ni, cô bé ngây thơ này trời sinh đã không biết nói dối.

Phó phòng Lâm có thể không để tâm tới lời nhắc nhở của Thẩm Bội Ni nhưng lời của Mạnh Tuyết Nhi, hắn không thể không tin...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.