Sáng hôm sau, Lâm Phi và Lăng Vi Vi ngồi khoang hạng nhất bay từ Ninh Châu về Trung Hải.
“Xin lỗi anh Lâm Phi.”
Từ khi máy bay cất cánh đến giờ, Lăng Vi Vi vẫn luôn ủ rũ, thỉnh thoảng cô lại lén nhìn Lâm Phi. Cuối cùng khi đã đủ dũng khí, cô mới xin lỗi hắn.
Suy cho cùng cũng là trưởng phòng Lăng tiền trảm hậu tấu đưa Lâm Phi tới Ninh Châu công tác. Nếu như chuyến này bình an vô sự, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, tiện thể hưởng thụ thế giới riêng của hai người thì Lăng Vi Vi cũng không cần thiết phải xin lỗi hắn.
Nhưng thực tế lại khác. Mặc dù Lăng Vi Vi đã moi được chứng cứ phạm tội của La Trung Tuấn, giải quyết được tất cả nguy hiểm tiềm ẩn của công ty con ở Ninh Châu nhưng nếu như lúc đó Lâm Phi không tới kịp, chắc chắn cô đã xuống địa ngục rồi.
Lâm Phi cứu thoát cô khỏi tay đám người La Trung Tuấn, vậy mà trưởng phòng Lăng lại bắt tay với Ninh Kỳ định bỏ rơi Lâm Phi. Ở một góc độ nào đó, nếu như giữa hai người không có quan hệ tình cảm, hành động này của cô đã bị coi là vô lương tâm rồi.
Mặc dù chuyện cô và Ninh Kỳ bắt tay nhau định bỏ rơi Lâm Phi và chuyện hắn cứu hai người khỏi tay bọn La Trung Tuấn cũng có sự liên quan trước sau, nhưng quá trình như thế nào không quan trọng.
Quan trọng là kết quả, bất kể cô và Ninh Kỳ bỏ rơi Lâm Phi vì lý do gì, sau khi được Lâm Phi cứu thoát, Lăng Vi Vi cũng trở thành người có lỗi.
Bởi vì hiểu rõ điều này nên sau khi lên máy bay, thấy Lâm Phi không nói gì, Lăng Vi Vi mới do dự một lúc, mở lời xin lỗi hắn.
“Cô sai ở đâu?!”
Hiếm khi Lăng Vi Vi chủ động lên tiếng xin lỗi, cho dù hai người không có quan hệ nam nữ, cô chỉ là thân tín của Mộ San San, phó phòng Lâm có tức cũng sẽ nể mặt cô.
“Tôi, chúng tôi không nên bỏ rơi anh.”
“Chỉ thế thôi?!”
Ban đầu Lâm Phi còn nghĩ nếu Lăng Vi Vi thành khẩn nhận lỗi, hắn sẽ tha lỗi cho cô. Nhưng tới khi nghe Lăng Vi Vi nói được một câu liền không nói tiếp nữa, hắn vô cùng bất mãn.
Nếu như hắn chỉ tức giận vì bị hai cô bỏ rơi, hắn có cần mặt nặng mày nhẹ với Lăng Vi Vi không. Nhìn thế nào phó phòng Lâm cũng không giống loại đàn ông nhỏ nhen như thế.
“Nếu không thì sao?”
Lăng Vi Vi cảm thấy cô đã xin lỗi, Lâm Phi cũng nên rộng lượng tha thứ cho cô. Thấy Lâm Phi vẫn không hài lòng, cô đưa đôi mắt long lanh như mặt hồ lên nhìn Lâm Phi đầy nghi hoặc.
Rõ ràng, trưởng phòng Lăng không hiểu ngoài việc bỏ rơi hắn ra, cô còn điểm nào có lỗi với hắn.
“Tôi biết cô luôn nghiêm túc trong công việc nên tối qua khi cô nói phải ở lại xưởng an ủi trấn tĩnh công nhân, xử lý các công việc còn lại, tôi đã đồng ý. Nhưng mà nếu tôi nhớ không nhầm, điều kiện tôi cho cô ở lại là trước mười hai giờ tối phải về khách sạn. Cô nhận lời thì hay lắm nhưng cô đã làm gì, có cần tôi giúp cô nhớ lại không?!”
Lâm Phi rất khó chịu, rất khó chịu!
Tối qua, hắn còn định vác cả hai cô về khách sạn hưởng thụ hạnh phúc nhưng khổ nỗi La Trung Tuấn làm rùm beng lên, khiến trưởng phòng Lăng phải ở lại xưởng xử lý.
Dù gì đó cũng là công ty chung, thái độ của Lăng Vi Vi cũng kiên quyết nên phó phòng Lâm mới tạm thời thả cô xuống.
Cũng giống như phó phòng Lâm nói, hắn tôn trọng thái độ làm việc của Lăng Vi Vi nên cho cô thời gian xử lý công việc.
Vậy mà Lăng Vi Vi lại chơi hắn.
Cả đêm qua, trưởng phòng Lăng không hề về phòng. Gọi điện thoại thì tắt máy, thực sự khiến phó phòng Lâm vô cùng tức giận!
Trưởng phòng xinh đẹp không nghe lời quay về khách sạn, kết quả Ninh Kỳ bị hắn giày vò thê thảm tới mức bây giờ còn ở trong phòng không xuống nổi giường.
“Tối qua, việc tối qua nhiều quá. Tới khi tôi xử lý xong, đã muộn lắm rồi. Tôi sợ hai người ngủ rồi, không muốn quấy rầy nên mới không về.”
Dưới cái nhìn bức ép của Lâm Phi, Lăng Vi Vi càng nói càng nhỏ, nói tới cuối chỉ như tiếng muỗi vo ve.
Rõ ràng, ngay cả trưởng phòng Lăng cũng cảm thấy lời giải thích này của cô không mấy thuyết phục.
Thực ra, tối qua cô cũng trăn trở khá lâu về việc có nên về khách sạn không. Mặc dù lần này đi công tác, Lăng Vi Vi đã chuẩn bị sẵn tâm lý trao thân gửi phận cho hắn nhưng dù gì trong phòng vẫn còn Ninh Kỳ. Lăng Vi Vi chưa trải đời, không thể không kiêng dè.
Do dự hồi lâu, cuối cùng Lăng Vi Vi vẫn xấu hổ không dám về phòng.
Tới khi cán bộ phòng Pháp lý và đoàn luật sư tới nơi, trưởng phòng Lăng mới dám lộ diện.
Sau một hồi bận bịu bàn giao công việc, tới khi lên máy bay Lăng Vi Vi mới có thời gian hít thở. Chuyện tối qua không về phòng, cô đã sớm quên béng mất.
Vậy nên tới khi Lâm Phi nhắc tới, cô mới không kịp trở tay.
“Cô nói hôm qua nhiều việc, không có thời gian về phòng, tôi có thể hiểu được.” Thấy Lăng Vi Vi chột dạ nên Lâm Phi cũng không nhắc chuyện cô đêm hôm không về nữa, nhưng rõ ràng hắn cũng không định bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy.
Lăng Vi Vi còn chưa kịp vui mừng, Lâm Phi đã vội vàng nói tiếp: “Bây giờ cô không có chuyện gì chứ?”
“Anh định làm gì?!”
Quen biết Lâm Phi không chỉ một hai ngày nên Lăng Vi Vi hiểu rõ tình cách của Lâm Phi. Thấy nụ cười xấu xa của hắn, cô liền cảnh giác muốn tránh xa một chút.
Khổ nỗi Lăng Vi Vi không thể nào nhanh bằng Lâm Phi. Cô còn chưa kịp tránh, bàn tay to lớn của hắn đã kéo cô vào lòng.
“Cả khoang hạng nhất chỉ có hai chúng ta, chuyện tối qua chưa làm, tôi nghĩ bây giờ có thể làm bù.”
“Ở đây?!”
Mặc dù biết rõ Lâm Phi không có ý tốt gì với mình nhưng khi biết hắn định làm chuyện xấu hổ kia với mình, cô vẫn không khỏi đỏ mặt ngại ngùng.
Đùa gì vậy chứ, mặc dù xung quanh không có người nhưng đang trên máy bay!
Trưởng phòng Lăng vốn chưa trải sự đời nên chỉ mới nhắc tới chuyện đó, cô đã xấu hổ vô cùng rồi. Vậy mà bây giờ Lâm Phi lại định giúp cô hoàn thành quá trình trở thành phụ nữ ngay trên máy bay, chỉ nghĩ thôi, trưởng phòng Lăng đã muốn ngất xỉu...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]