Chương trước
Chương sau
Trong nhà máy hiện đại thuộc tập đoàn Mộ Thị ở khu công nghiệp thành phố Ninh Châu.

“Nếu không phải vì tôi có người ở tổng công ty thì nói không chừng tôi đã bị cô và tên phó phòng gì đó họ Lâm kia lừa rồi. Mấy năm nay tôi còn cho rằng công ty Ninh Châu cống hiến cho tập đoàn Mộ Thị không đến một tỉ thì cũng phải đến tám trăm triệu nhân dân tệ. Nhưng tôi được gì, tôi chả được cái chết mẹ gì cả. Lão Mộ Hồng đó đương chức còn tạm được, ít nhiều tôi còn có tí quyền. Từ khi Mộ San San lên nắm chức, đến việc bổ nhiệm nhân sự cuối cùng của tôi cũng tước đi.”

La Trung Tuấn không ngừng đi qua đi lại trước mặt Lăng Vi Vi, nói năng hết sức phẫn nộ.

“Cô ta cũng chỉ là nhờ phúc đức bố cô ta mới có thể ngồi lên vị trí tổng giám đốc. Nữ thần kinh doanh trong giới kinh doanh thành phố Trung Hải? Tôi khinh! Nếu không có những người như chúng tôi ở bên dưới làm việc cật lực cho cô ta thì cô ta chả có cái khỉ khô gì hết. Công ty của tôi cống hiến nhiều như vậy, chúng đòi hỏi chút quyền lợi cũng sai à?”

Sau khi ông ta nói xong, Lăng Vi Vi lập tức phản bác lại.

“Sai lại càng sai. Nếu ai cũng có tư tưởng như ông thì e rằng công ty sụp đổ từ lâu rồi. Công ty Ninh Châu quả thực đã tạo ra nhiều lợi nhuận cho tập đoàn nhưng không phải là công lao của một người mà là công lao của cả tập thể công nhân viên công ty. Về điểm này thì ông hiểu hơn ai hết.”

“Ăn nói hàm hồ. Nếu không có sự lãnh đạo của tôi thì bọn họ lấy gì ra mà tạo ra lợi nhuận?”

“Không có sự lãnh đạo của tổng giám đốc Mộ thì hai năm nay thành tích của tập đoàn Mộ Thị sao có thể nhiều lên trông thấy vậy được?”


“Không hổ là cánh tay phải bên cạnh Mộ San San, quả nhiên mồm mép lanh lợi, không biết tí nữa xuống dưới kia gặp Diêm Vương thì cô có thể giữ được mồm mép thế này không.”

Sau khi hắng giọng lạnh lùng, La Trung Tuấn lên tiếng uy hiếp.

“Nếu bây giờ ông quay đầu thì còn kịp. Chỉ cần ông chủ động giao toàn bộ số tiền không nên giữ trong mấy năm gần đây ra thì tôi có thể xin tổng giám đốc Mộ không kiện ông, cho ông về nghỉ hưu sớm.”

Tình thế bất lợi cho mình, mặc dù biết hành vi của La Trung Tuấn không hề đàng hoàng nhưng trưởng phòng Lăng không suy nghĩ cho sự an nguy của mình thì cũng phải nghĩ cho Ninh Kỳ mạo hiểm cùng cô.

“Quả nhiên nói còn hay hơn cả hát. Cô cũng thật ngây thơ. Giao ra à? Tiền đã tiêu rồi cô bảo tôi lấy cái gì mà giao ra? Không phải cô cho rằng số tiền đó đều rơi cả vào túi tôi chứ? Tôi cũng cần lo lót trên dưới, nếu không cô nghĩ tôi dựa vào cái gì mà làm mưa làm gió ở cái thành phố Ninh Châu này.”

La Trung Tuấn khó chịu hắng lên lạnh lùng rồi tiếp: “Nói thật với cô, tôi đã lường trước được việc Mộ San San sẽ ra tay với mình rồi. Cho dù lần này các cô không đến thì tôi cũng không định làm nữa. Hai năm nay tôi cố gắng, cũng nhận về chút ít cho mình rồi. Tôi không định ở trong nước nữa, hai năm trước tôi đã đưa gia đình ra nước ngoài sinh sống rồi. Giải quyết các cô xong tôi có thể sang đó đoàn tụ với gia đình.”

“Cho dù ông có chạy ra nước ngoài thì tổng giám đốc Mộ nhất định sẽ không tha cho ông. Giết chúng tôi thì cảnh sát càng không tha cho ông.”

Câu này của Lăng Vi Vi không phải là đang uy hiếp La Trung Tuấn mà ở một mức độ nào đó thì cô đang luận sự tình mà thôi.

La Trung Tuấn ôm tiền của công ty Ninh Châu bỏ chạy, chưa cần nói tới tổng giám đốc lạnh lùng Mộ San San mà kể cả là những chủ tịch trong hội đồng quản trị cũng sẽ không ngồi yên mà nhìn thế được. Đường đường là trưởng phòng hành chính tổng hợp của tập đoàn Mộ Thị, đi công tác ở Ninh Châu rồi bị giết, không cần tập đoàn Mộ Thị ép phía cảnh sát, chỉ cần là dư luận của xã hội cũng đã đủ khiến cảnh sát phải nhanh chóng phá án rồi.

“Cô cho rằng tôi ngu ngốc đến mức để lại hậu hoạ vậy sao?”

Bốp! Bốp!

Sau khi nạt lại Lăng Vi Vi, La Trung Tuấn vỗ tay hai tiếng, gã đàn ông trọc đầu khi nãy bắt hai cô gái tới nhà máy tự tin sải bước về hướng La Trung Tuấn rồi lấy chiếc điều khiển màu đen đưa cho La Trung Tuấn.

“Tôi đã cài thuốc nổ ở nhà máy này. Trước khi các cô đến đây, tôi đã cho thư ký lấy danh nghĩa của các cô gọi điện cho người phụ trách nhà máy rồi. Sau một tiếng đồng hồ nữa, công nhân trong nhà máy sẽ tới đợi các cô kiểm tra. Nhân lúc đó, tôi sẽ ở một nơi không xa, tiễn các người cùng xuống địa ngục.”

“Tin tức ngày mai, cô và công nhân trong nhà máy này nhất định sẽ được lên trang nhất. Ồ, đúng rồi, còn có tôi, tôi sẽ chết cùng các cô. Tới lúc đó, tôi tin là chẳng có ai nghi ngờ sự thật tôi đã chết cả. Có ai lại đi tìm một người chết để chuốc thêm phiền phức cho mình không?”

Sau khi La Trung Tuấn nói xong, ông ta hết sức trầm tĩnh.

“Ông điên rồi à? Ông có nghĩ xem ông làm như vậy sẽ gây lại hậu quả thế nào cho công ty không hả?”

Hồi lâu, sau khi từ trạng thái thất thần tỉnh ngộ lại, Lăng Vi Vi ngẩng đầu, đôi mắt trong như nước hồ thu nhìn La Trung Tuấn chằm chằm, trong đôi mắt đó là ánh nhìn không thể nào tin được.

Mặc dù trưởng phòng Lăng không ngờ rằng La Trung Tuấn sẽ trói mình lại, nhưng việc gì cũng có nguyên nhân của nó, cho dù La Trung Tuấn lấy được tin tức từ người nào đó trong tổng công ty thì Lăng Vi Vi cho rằng người mà ông ta nhằm tới cũng chỉ có một mình mình mà thôi.

Vốn dĩ Lăng Vi Vi còn định nói năng mềm mỏng một tí để La Trung Tuấn mềm lòng thả Ninh Kỳ đi. Bây giờ trưởng phòng Lăng rõ ràng là không còn chút hi vọng gì nữa rồi.

La Trung Tuấn đã điên rồ tới mức muốn làm nổ tung cả nhà máy và giết hại hàng trăm công nhân vô tội để che đậy hành vi của mình, trừ khử hậu hoạ, vậy thì ông ta đương nhiên sẽ không thể nhất thời mềm lòng mà tha cho Ninh Kỳ được.

Lăng Vi Vi từ đầu còn lo rằng cô và Ninh Kỳ có thể thoát ra khỏi nhà máy này hay không. Nhưng bây giờ sự lo lắng của Lăng Vi Vi lại hướng về hàng trăm công nhân của nhà máy.

Nếu như hàng trăm công nhân bị La Trung Tuấn giết hại thì sự đả kích ập tới tập đoàn Mộ Thị chắc chắn là một sự đả kích mang tính huỷ diệt. Kể cả là một thiên tài trong giới kinh doanh như Mộ San San thì viễn cảnh tương lai chỉ có thể là phá sản đóng cửa, nghiêm trọng hơn còn có thể là ngồi tù.

“Người không vì mình trời tru đất diệt. Nếu trách thì trách Mộ San San quá tàn nhẫn. Nếu cô ta không cử cô và tên họ Lâm đó đến điều tra tôi thì cô cũng không đến mức phải chôn cùng với đám công nhân nhà máy này đâu.”

Một người có thể dùng cả hàng trăm sinh mạng vô tội của công nhân nhà máy để lấp liếm đi hành vi tội lỗi của mình, đã điên rồ tới mức này nên La Trung Tuấn đương nhiên sẽ chẳng quan tâm tới sự chỉ trích của Lăng Vi Vi làm gì. Ông ta đã quyết định từ bỏ chức giám đốc công ty Ninh Châu, bỏ trốn ra nước ngoài, sinh mạng của hàng trăm công nhân sẽ gây ra sự ảnh hưởng nghiêm trọng cho tập đoàn Mộ Thị, đương nhiên sẽ không nằm ngoài tính toán và dự liệu của ông ta.

“Chỉ cần ông rút lui bây giờ thì tôi có thể lập tức gọi điện cho tổng giám đốc Mộ. Ông cần bao nhiêu tiền cũng được, ngoài ra tôi có thể đảm bảo với ông, trong những năm ông sống, tập đoàn Mộ Thị tuyệt đối sẽ không gây rắc rối cho ông. Chỉ cần ông rút lui.”

Để thuyết phục và ngăn cản La Trung Tuấn, Lăng Vi Vi đã tạm thời bỏ qua nguyên tắc làm việc của mình, nhưng ngặt nỗi La Trung Tuấn đương nhiên không có ý định nghe Lăng Vi Vi khuyên giải.

“Cô không thấy bây giờ nói điều này đã hơi muộn rồi sao? Hay là cô nghĩ rằng tôi sẽ mắc bẫy cô liên tiếp hai lần? Nhà máy này là tâm huyết của tôi, không huỷ nó đi thì tôi không cam lòng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.