Trong khách sạn mà ba người phía Lâm Phi đang ở tại thành phố Ninh Châu, Lăng Vi Vi vẫn còn đang ngâm mình trong bồn nước.
“Sao mà em mất hết hồn vía thế, không phải là em bị bắt nạt chứ?” Thấy Ninh Kỳ quay lại, mặt mày thẹn thùng, Lăng Vi Vi lại hiểu rõ bản tính của Lâm Phi nên không khỏi tò mò mà lên tiếng hỏi.
“Không, không có. Có cho tên họ Lâm đó mấy cái lá gan hắn cũng không dám bắt nạt em đâu.”
Ninh Kỳ nghĩ một đằng trả lời một nẻo rồi vùng vằng chân tay xuống bể nước nóng ngâm mình. Một Ninh Kỳ bình thường hùng hồn thẳng thắn mà lúc này lại không dám nhìn thẳng vào mắt Lăng Vi Vi.
Trông bộ dạng dè dặt lại hơi run rẩy kia của Ninh Kỳ khi xuống bồn tắm, Lăng Vi Vi sao có thể không nhận ra Ninh Kỳ vừa bị Lâm Phi bắt nạt chứ: “Không có gì lại lạ đấy. Lâm Phi là người thế nào sao chị không biết chứ, em lại bị đánh rồi à?”
“Dạ?”
“Dạ gì mà dạ, lúc em đi, chị còn muốn khuyên em đừng tới đó. Em nói xem, em chạy nhanh thế làm gì, em tưởng rằng nói đôi ba câu mà có thể móc được tiền từ túi anh ta à. Tiền không lấy được, lại còn bị đánh, bây giờ hối hận chưa?”
“Em…”
Sau khi bị Lăng Vi Vi giáo huấn cho một bài ca, Ninh Kỳ thật sự chỉ muốn khóc luôn cho rồi. Nếu thật sự như Lăng Vi Vi nói, chỉ bị Lâm Phi đánh cho vài cái thì Ninh Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-duong-binh-vuong/2710526/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.