Chương trước
Chương sau
Trong khách sạn mà ba người phía Lâm Phi đang ở tại thành phố Ninh Châu, Lăng Vi Vi vẫn còn đang ngâm mình trong bồn nước.

“Sao mà em mất hết hồn vía thế, không phải là em bị bắt nạt chứ?” Thấy Ninh Kỳ quay lại, mặt mày thẹn thùng, Lăng Vi Vi lại hiểu rõ bản tính của Lâm Phi nên không khỏi tò mò mà lên tiếng hỏi.

“Không, không có. Có cho tên họ Lâm đó mấy cái lá gan hắn cũng không dám bắt nạt em đâu.”

Ninh Kỳ nghĩ một đằng trả lời một nẻo rồi vùng vằng chân tay xuống bể nước nóng ngâm mình. Một Ninh Kỳ bình thường hùng hồn thẳng thắn mà lúc này lại không dám nhìn thẳng vào mắt Lăng Vi Vi.

Trông bộ dạng dè dặt lại hơi run rẩy kia của Ninh Kỳ khi xuống bồn tắm, Lăng Vi Vi sao có thể không nhận ra Ninh Kỳ vừa bị Lâm Phi bắt nạt chứ: “Không có gì lại lạ đấy. Lâm Phi là người thế nào sao chị không biết chứ, em lại bị đánh rồi à?”

“Dạ?”

“Dạ gì mà dạ, lúc em đi, chị còn muốn khuyên em đừng tới đó. Em nói xem, em chạy nhanh thế làm gì, em tưởng rằng nói đôi ba câu mà có thể móc được tiền từ túi anh ta à. Tiền không lấy được, lại còn bị đánh, bây giờ hối hận chưa?”

“Em…”


Sau khi bị Lăng Vi Vi giáo huấn cho một bài ca, Ninh Kỳ thật sự chỉ muốn khóc luôn cho rồi. Nếu thật sự như Lăng Vi Vi nói, chỉ bị Lâm Phi đánh cho vài cái thì Ninh Kỳ cũng có thể nguôi ngoai.

Nhưng ngặt nỗi sự thật lại không hề như vậy. Ninh Kỳ đến đòi tiền Lâm Phi, thế nhưng cái mà cô phải bỏ ra không chỉ đơn thuần là bị hắn xử đẹp vậy đâu. Tiền không những không đòi được, ngược lại còn tự dâng hiến mình cho hắn.

Bây giờ quay về còn bị Lăng Vi Vi sạc cho một trận khiến Ninh Kỳ cảm thấy thật xót xa.

“Được rồi, không phải ấm ức nữa. Đi một ngày đàng học một sàng khôn. Không phải em nói muốn đi mua sắm sao, đợi chút nữa tắm xong, hai chị em mình đi. Tí nữa tắm xong, về phòng chị phải mang hết tiền đi, để lại anh ta một mình trong phòng. Cho anh ta chết đói cả đêm.”

Thấy Ninh Kỳ mãi vẫn không nói câu nào, Lăng Vi Vi tưởng rằng mình đã nói đúng sự thật, nói trúng tim đen của Ninh Kỳ nên nhẹ nhàng hích vào tay Ninh Kỳ rồi an ủi.

“Chị Lăng, chỉ để anh ta chết đói thật sự là vẫn còn nhẹ. Tối nay chúng ta tới khách sạn khác ở. Sáng sớm mai chúng ta lên máy bay bay về để tên họ Lâm đó một mình ở đây cho anh ta biết được con gái chúng ta không dễ bị bắt nạt.”

Vốn dĩ Ninh Kỳ chỉ cảm thất bất bình với Lâm Phi thôi. Nếu như khi cô tới đòi tiền mà Lâm Phi có thể vui vẻ đưa tiền cho cô để cô có tâm trạng thoải mái đi mua sắm thì nói không chừng Ninh Kỳ vui vẻ thì mọi ân oán giữa hai bên cũng được xí xoá.

Thế nhưng ngặt một nỗi, Lâm Phi không đưa tiền đã đành, ngược lại còn dụ dỗ cô nữa. Nếu không phải sau khi bị dụ dỗ, Ninh Kỳ dùng hết sức bình sinh tông cửa xông ra thì e rằng lúc đó cô đã bị Lâm Phi đè ngửa ra rồi.

Ninh Kỳ vốn đã xấu hổ và tức giận, bây giờ sau khi bị Lăng Vi Vi sạc cho một trận, cô quyết định không tha cho Lâm Phi.

Trời đất chứng giám, Ninh Kỳ thật sự chỉ muốn đòi tiền lại từ chỗ Lâm Phi thôi, được chưa nào. Sao tới miệng Lâm Phi lại thành ra cô chủ động lao vào lòng hắn cơ chứ.

“Thế này thật sự không ổn tí nào.”

Vì không biết Ninh Kỳ bị Lâm Phi dụ dỗ, lại còn tưởng Ninh Kỳ chỉ bị Lâm Phi dạy dỗ cho một trận nên Lăng Vi Vi chưa hề có sự chuẩn bị bỏ rơi Lâm Phi lại đây một mình.

Nếu nói ra thì chuyến đi này là Lâm Phi bị kéo Lăng Vi Vi tới đây. Mặc dù Lâm Phi không thể giúp gì cho cô nhưng dù gì hắn cũng là người cùng công ty, mối quan hệ của hai người lại khá phức tạp. Trưởng phòng Lăng Vi Vi đương nhiên không muốn xảy ra chuyện hai người đến, một người đi về.

“Chị Lăng, lúc này tuyệt đối không được mềm lòng. Chị nghĩ lại xem lúc ở sảnh sân bay, anh ta đối xử với chúng ta thế nào. Cả ngày chỉ biết lợi dụng chúng ta, có bao giờ anh ta biết phải hi sinh cho chúng ta gì đâu. Đối phó với loại đàn ông này phải dùng biện pháp cho anh ta mở cái đầu ra. Chỉ có đầu óc thì mới biết tôn trọng chúng ta. Chị Lăng, chị cũng không muốn bị anh ta ăn hiếp mãi chứ?”

Từ đầu chỉ là suy nghĩ thoáng qua, thế nhưng sau khi chuyển từ suy nghĩ thành ngôn ngữ nói, Ninh Kỳ càng nói càng hăng, cuối cùng cô bám lấy đôi vai trắng nõn nà của Lăng Vi Vi mà khuyên giải.

“Mặc kệ, chị Lăng chị không đồng ý cũng phải đồng ý, nói tóm lại lần này chị nhất định phải giúp em.”

Thấy Lăng Vi Vi trầm ngâm không nói gì, lại có ý muốn phản bác lại đề xuất bỏ rơi Lâm Phi của Ninh Kỳ, Ninh Kỳ liền ôm Lăng Vi Vi rồi nói với giọng quyết đoán.

……

“Chị Lăng, tí nữa khi đi vào phòng, chị đừng để lộ gì nhé. Chúng ta lấy túi xách rồi đi luôn, để tránh bị anh ta phát hiện ra.” Đã quyết định bỏ lại Lâm Phi để cho hắn một bài học, Ninh Kỳ cũng không quên dặn lại Lăng Vi Vi lần nữa cho yên tâm, sau đó cô hít một hơi thật sâu, quẹt thẻ, bước vào.

Lâm Phi ở trong phòng thấy chán ngây chán ngất từ lâu, hắn nằm trên sofa chỉ biết bấm điều khiển chuyển kênh, sau khi thấy Lăng Vi Vi và Ninh Kỳ đi vào, Lâm Phi lập tức nhao về phía hai người: “Cuối cùng hai người cũng về rồi, mau lại đây cho tôi kiểm tra xem Spa nước nóng ở đây có phải lừa người không nào?”

“Tên họ Lâm kia, anh không vô liêm sỉ thì chết à?”

Đã bị Lâm Phi dụ dỗ cho đến mức xấu hổ chết đi được, bây giờ thấy Lâm Phi lại mồm mép như tép nhảy, Ninh Kỳ nheo mắt lại, lên tiếng nạt lại Lâm Phi.

“Cô nghĩ tôi muốn kiểm tra cho cô à, Vi Vi, mau lại đây, anh giúp em kiểm tra xem nào.”

Vì đã dụ dỗ Ninh Kỳ một lần nên Lâm Phi đương nhiên có hứng thú với Lăng Vi Vi hơn vì dù sao Lăng Vi Vi mới là là mục đích chính của Lâm Phi trong chuyến đi lần này. Nếu không phải nửa đường gặp phải Ninh Kỳ thì người đi tắm nước nóng với Lăng Vi Vi phải là Lâm Phi mới đúng.

Nếu không vì nể tình trước đó Ninh Kỳ về phòng chủ động “lao vào lòng” hắn thì Lâm Phi đâu có thể nhẫn nhịn để cho Ninh Kỳ ở lại trong căn phòng này làm bình hoa di động được.

“Lâm Phi, chúng tôi muốn đi mua sắm, có thể sẽ về muộn. Bữa tối anh tự xử nhé, không cần đợi chúng tôi đâu.” Lăng Vi Vi vốn dĩ còn định phản đối ý định bỏ rơi Lâm Phi ở lại của Ninh Kỳ vì dù sao trưởng phòng Lăng cũng có chút tình cảm với Lâm Phi.

Có điều vừa mới mới bước vào phòng, lại còn đang trước mặt Ninh Kỳ mà Lâm Phi đã “kiểm tra” cô một lượt từ trên xuống dưới. Mặc dù trưởng phòng Lăng không phản đối việc Lâm Phi gần gũi mình, nhưng dù gì thì cô cũng vẫn còn trong trắng, vẫn còn phải dè dặt giữ gìn được chưa nào.

Bị Lâm Phi áp bức kiểm tra một lượt, trưởng phòng Lăng đỏ mặt tía tai, lại cảm thấy khó chịu. Nghĩ tới lời đề nghị phải giáo huấn Lâm Phi của Ninh Kỳ, trưởng phòng Lăng như tỉnh ngộ, chuẩn bị phối hợp với Ninh Kỳ để Lâm Phi ở lại một mình…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.