Bầu không khí trong văn phòng của Mộ San San, tầng hai mươi sáu tòa Vọng Nguyệt lúc này rất kỳ lạ.
“Sao phó phòng Lâm lại không lên tiếng, không phải bình thường giỏi ăn nói lắm sao, muốn đi hay không cũng phải để tôi biết ý kiến của anh chứ?!”
Mái tóc đen nhánh được cột cao, hàng mi rung rung trên đôi mắt sáng lạnh giá. Mộ San San khoanh hai tay trước ngực lạnh lùng, nghiêm nghị như nữ hoàng tối cao không thể nào đắc tội nói như uy hiếp Lâm Phi.
Trong khi đó, dưới cái nhìn băng giá và lời trách móc của Mộ San San, Lâm Phi, kẻ bị cô cắn môi như vừa tỉnh mộng, khi nãy còn tức tối đạp cửa xông vào định thực thi gia pháp, vực dậy uy nghiêm người chồng cũng hồn bay phách lạc.
“Sếp Mộ à, trước giờ phó phòng Lâm đều rất thẳng thắn, em nghĩ chắc anh ta không cố ý đạp cửa đâu.” Thấy Mộ San San tức giận, lại không biết quan hệ giữa cô và Lâm Phi nên Lăng Vi Vi còn cho rằng Mộ San San bất mãn vì hành vi phá cửa xông vào của Lâm Phi. Cô vội vàng đứng dậy nói đỡ cho Lâm Phi và không quên ra hiệu bằng ánh mắt bảo hắn mau chóng xin lỗi Mộ San San.
Trong tình cảnh như vậy, ánh mắt của Lăng Vi Vi cũng long lanh như mặt hồ, không chút thay đổi, Lâm Phi thực sự cảm thấy dở khóc dở cười.
Hoàn cảnh này làm gì có chuyện một lời xin lỗi có thể khiến sếp Mộ nguôi ngoai chứ, có thể nói phó phòng Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-duong-binh-vuong/2710493/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.