Khuôn viên nhà họ Phương ở phía Nam thành phố Trung Hải.
Trong khu biệt thự của Phương Chấn Đào - gia chủ nhà họ Lâm, bầu không khí trở nên nặng nề.
Phương Văn Hi mặc bộ đồ âu màu trắng đứng thẳng người chắp tay ra sau phía bên trong phòng khách, sắc mặt hắn tối sầm đến đáng sợ. Nếu như quan sát kỹ có thể nhận ra sự tức tối hằn học, thấp thoáng thêm vài phần sát khí đang cuồn cuộn trong mắt Phương Văn Hi.
Phía trước Phương Văn Hi chính là Phương Chấn Đào đang ngồi ở vị trí trung tâm, vị trí gia chủ, thần sắc chưa có gì thay đổi.
“Bố, con…”
Sau khi kể lại toàn bộ sự việc gặp phải khi ở khách sạn Hoàng Gia mà vẫn không nhận được câu trả lời từ phía Phương Chấn Đào, Phương Văn Hi cuối cùng cũng không thể nào nhịn nổi mà lên tiếng.
“Có gì đợi lát nữa rồi nói. Uống trà đi.” Phương Chấn Đào khoát tay ngắt lời Phương Văn Hi ý bảo hắn nâng chén trà phía trước mặt lên.
“Con uống không nổi.” Lúc đi hào hứng, lúc về cụt hứng thất bại, không những không thể hạ gục Lâm Phi mà ngược lại còn để tuột Mỹ Thực Lâm khó khăn lắm mới giành về vào tay Lâm Phi. Phương Văn Hi sao có thể uống nổi chén trà này. Cũng vì đang đứng trước mặt Phương Chấn Đào, nếu không thì e rằng Phương Văn Hi đã nổi cơn lôi đình từ lâu rồi.
Từ nhỏ tới lớn được sống trong gấm nhung lụa là, chưa bao giờ Phương Văn Hi phải chịu cảnh ấm ức hết lần này đến lần khác thua dưới tay Lâm Phi thế này. Nếu không phải vì sau khi xảy ra chuyện, Phương Chấn Đào đích thân gọi điện thì có lẽ giờ khắc này Phương Văn Hi đã sớm sắp xếp người dốc sức đi trừ khử Lâm Phi rồi.
Ở trong tình cảnh thế này, Phương Văn Hi có thể nhẫn nhịn đem toàn bộ mọi việc thuật lại cho Phương Chấn Đào có thể coi là hắn đã thể hiện sự kiềm chế tốt nhất có thể của mình.
“Nếu con muốn biết từ trước đến giờ tại sao bố không giao quỹ tiền tệ cho con thì uống chén trà này đi.” Không giống với Phương Văn Hi, Phương Chấn Đào từ đầu tới cuối đều hết sức bình tĩnh, như thể Phương Văn Hi chưa từng thua một tỉ mà thua mười tệ vậy.
Phương Chấn Đào nói xong, đôi mắt đầy sát khí của Phương Văn Hi trong chốc lát dịu hẳn lại.
Ở bên ngoài nhìn vào thì sản nghiệp nhà họ Phương chính là tập đoàn Phương Hưng, nhưng là thiếu gia nhà họ Phương, Phương Văn Hi biết rõ rằng tập đoàn Phương Hưng không chỉ là tài sản quan trọng của nhà họ Phương.
Mà quỹ tiền tệ với quy mô cực lớn mà Phương Chấn Đào một tay gây dựng mới chính là sản nghiệp quan trọng nhất của nhà họ Phương, cũng là tài sản mà từ trước đến nay Phương Văn Hi muốn có nhất.
Sau nhiều lần xin xỏ mà không được, Phương Văn Hi thậm chí còn nghĩ rằng quỳ tiền tệ đó Phương Chấn Đào không có ý định giao lại cho hắn ta.
Bây giờ Phương Chấn Đào chủ động nói về việc này, chỉ một chén trà mà thôi, Phương Văn Hi đương nhiên không thể không uống.
“Vị nó thế nào?” thấy Phương Văn Hi nâng chén trà lên uống cạn, Phương Chấn Đào lên tiếng hỏi.
“Hơi đắng.”
“Chỉ hơi đắng thôi à?”
“Còn hơi nóng nữa.”
“Đắng là vì con không thưởng trà, nóng là vì con uống quá vội.” Phương Chấn Đào nói với giọng nghiêm nghị, đôi mắt ông ta nhìn thẳng vào Phương Văn Hi rồi lạnh lùng lên tiếng tiếp: “Một Mỹ Thực Lâm, nhà họ Phương có thể chịu tổn thất được. Nếu con không thể học được bài học từ chuyện này thì lần tới cái tổn thất và mất mát mà con phải chấp nhật có thể sẽ chính là cả nhà họ Phương chúng ta.”
“Bố, con, con sai rồi.”
Sự nghiêm nghị của Phương Chấn Đào ở một mức độ nào đó mà nói đã nhắc nhở khiến cho Phương Văn Hi tỉnh ngộ. Đối diện với đôi mắt nghiêm nghị đó của Phương Chấn Đào, Phương Văn Hi tỏ rõ vẻ hổ thẹn áy náy, chỉ biết cúi đầu.
“Con đã biết sai thì trước khi cơn sóng gió của sự việc này chìm đi, con tạm thời không cần phải đảm đương chức vụ tổng giám đốc của công ty nữa.” Thấy Phương Văn Hi cúi đầu nhận lỗi, Phương Chấn Đào cũng dịu nét mặt hơn. Ông ta lên tiếng nói về sự trừng phạt dành cho Phương Văn Hi.
Phương Chấn Đào vừa dứt lời, Phương Văn Hi đột nghiên ngẩng đầu lên hỏi, ánh nhìn hoang mang: “Bố, việc này chỉ là con nhất thời hồ đồ. Công ty từ trước đến nay đều do con…”
“Đây chính là lý do vì sao bố vẫn chưa muốn giao quỹ tiền tệ cho con. Con chưa đủ sức đảm đương.” Không đợi Phương Văn Hi nói xong, Phương Chấn Đào lạnh lùng trả lời: “Phạm phải sai lầm không đáng sợ, cái đáng sợ là con không có dũng khí chấp nhận sai lầm. Một lần sai lầm con đã hoang mang. Với tình trạng hiện tại của con, sao bố có thể yên tâm giao quỹ tiền tệ cho con được?”
“Nhưng bố ơi, nếu như con bị cách chứ thì tài vụ phía công ty…”
“Phía công ty con không phải bận tâm nữa. Bố sẽ đích thân xử lý. Trước khi việc này qua đi, con không cần tới công ty nữa.” Sau khi ngắt lời Phương Văn Hi, thấy hắn cúi đầu không nói, và biết rằng hắn bực bội ấm ức không cam tâm, Phương Chấn Đào lại dịu giọng trở lại: “Mấy năm nay con sống thuận buồm xuôi gió quen rồi, chẳng mấy khi gặp khó khăn, việc này đối với con mà nói không hẳn đã là việc xấu.”
“Khoảng thời gian này con tạm thời ở nhà cùng bác Phúc. Bố sẽ dành thời gian dạy con quản lý quỹ tiền tệ.”
“Bố, con…”
“Được rồi, con về nghỉ ngơi đi đã.”
“Con cảm ơn bố.”
Phương Văn Hi vốn dĩ còn cảm thấy không cam lòng vì bị bố mình Phương Chấn Đào cách chức tổng giám đốc nhưng sau khi hiểu được Phương Chấn Đào muốn giao quỹ tiền tệ cho mình, Phương Văn Hi mới định thần trở lại.
Sau khi Phương Văn Hi rời đi, Phương Chấn Đào mới từ từ nhắm mắt lại sau khi uống xong chén trà.
Một hồi lâu, ông ta mới mở mắt, rút điện thoại ra gọi điện thoại cho phó thị trưởng Cố Lan Chi.
“Thằng con tôi không biết điều làm phiền phó thị trưởng Cố, có gì không đúng xin phó thị trưởng bỏ quá cho.”
Trước mặt Phương Văn Hi, Phương Chấn Đào không chỉ trích hắn vì việc để tuột mất Mỹ Thực Lâm nhưng Mỹ Thực Lâm đã có cái giá một tỉ nhân dân tệ, nếu như Phương Chấn Đào không để tâm gì là chuyện không thể nào.
Cuộc điện thoại mà Phương Chấn Đào gọi cho Cố Lan Chi chính là minh chứng rõ ràng nhất.
“Anh Phương nói gì thế chứ, việc của chủ tịch Phương tôi cũng không kịp trở tay, mong anh Phương đừng hiểu nhầm gì.”
Cố Lan Chi là nữ nhân, có thể ngồi vào vị trí phó thị trưởng thành phố Trung Hải, đương nhiên không chỉ dựa vào khuôn mặt và vóc dáng của mình. Đối với cuộc điện thoại của Phương Chấn Đào, cô ta đương nhiên đã dự đoán từ trước.
Sau một loạt những câu nói khách khí, nói với Phương Chấn Đào những câu tung câu hứng, Cố Lan Chi cũng khước từ khéo léo đề xuất uỷ ban thành phố ủng hộ vào quỹ tiền tệ cho doanh nghiệp chủ chốt.
Phó thị trưởng Cố Lan Chi phụ trách kinh doanh thương mại của uỷ ban thành phố Trung Hải. Trước đó sau vài lần Phương Chấn Đào đề xuất, phó thị trưởng Cố quả thực đã từng có định ủng hộ một số tiền không nhỏ vào quỹ tiền tệ cho nhà họ Phương.
Dù sao thì nhà họ Phương cũng có thực lực, sự phát triển hai năm nay của tập đoàn Phương Hưng cũng rất tốt.
Thế nhưng người thừa kế tương lai của nhà họ Phương, cũng là chủ tịch tập đoàn Phương Hưng là Phương Văn Hi lại đã để tuột mất Mỹ Thực Lâm vào tay Lâm Phi trước mặt Cố Lan Chi không lâu trước đó.
Cho dù nguyên nhân thế nào thì một người điều hành tập đoàn như Phương Văn Hi vẫn khiến phó thị trưởng Cố phải suy nghĩ lại việc ủng hộ vào quỹ tiền tệ cho nhà họ Phương.
Vì dù sao thì quỹ tiền tệ dành cho doanh nghiệp trọng điểm này là do phó thị trưởng Cố ủng hộ thành lập, nếu như gây bất lợi cho nhà họ Phương thì ở một mức độ nào đó mà nói sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của Cố Lan Chi.
Đương nhiên sự xuất hiện trở lại của Lâm Phi cũng là một nguyên nhân hết sức quan trọng…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]