“Anh Lâm à, sếp Mộ thực sự đồng ý cho chúng em vào tập đoàn Mộ Thị?” Trong phòng karaoke xa xỉ nào đó ở thành phố Trung Hải, Cố Tiểu Luy và Diệp Văn Văn vừa xin được Lâm Phi vào trong Mộ Thị thực tập vẫn không dám tin.
Mặc dù chỉ là tới thực tập nhưng với Cố Tiểu Luy và Diệp Văn Văn mà nói, như vậy đã quá đủ.
Cho dù sau này khi hoàn thành xong kỳ thực tập không được Mộ Thị tuyển dụng nhưng có ba tháng kinh nghiệm thực tập ở đây, hai cô bé hoàn toàn có thể tìm được việc ở những công ty nhỏ hơn.
Duy chỉ có Lâm Phi, kẻ trước nay chưa coi công việc là gì mới không rõ, dưới sự lãnh đạo của tổng giám đốc lạnh lùng Mộ San San, tập đoàn Mộ Thị nổi tiếng khắp Trung Hải như thế nào.
“Tên họ Lâm kia được không đó. Một phó phòng an ninh như anh chẳng qua cũng chỉ ăn không ngồi rồi?!” Khác với Cố Tiểu Luy và Diệp Văn Văn đang vui mừng không dám tin, Ninh Kỳ vốn đã không ưa gì Lâm Phi nên đương nhiên không tin Lâm Phi có thể giành được cho Cố Tiểu Luy và Diệp Văn Văn cơ hội thực tập.
Không phải Ninh Kỳ không nghe qua danh tiếng của tập đoàn Mộ Thị nhưng theo cô thấy Cố Tiểu Luy và Diệp Văn Văn đều trao nụ hôn đầu cho Lâm Phi, vậy mà hắn lại chỉ cho hai cô bé cơ hội thực tập, như vậy thật không công bằng.
“Chị Ninh à, có thể vào Mộ Thị thực tập bọn em đã rất mãn nguyện rồi, chị đừng trách anh Lâm nữa.” Thấy Ninh Kỳ lại chuẩn bị chỉ trích Lâm Phi, hai cô bé vừa có được cơ hội thực tập ở Mộ Thị thầm vui trong lòng nên vội vàng kéo Ninh Kỳ nhẹ nhàng giải thích với cô.
“Hai đứa ngốc các em, sao không nhận ra chị đang giúp hai đứa chứ.” Ninh Kỳ bất lực vỗ vai Cố Tiểu Luy và Diệp Văn Văn, đôi mắt xinh đẹp lại nhìn Lâm Phi chằm chằm, nói: “Tên họ Lâm kia, anh nói rõ cho tôi biết, sau khi thực tập xong, Tiểu Luy và Văn Văn có bao nhiêu phần trăm được giữ lại công ty?!”
Ninh Kỳ vừa dứt lời, hai cô bé còn đang vui mừng cũng không kìm được nỗi lo lắng trong lòng mà liếc nhìn Lâm Phi. Ngay cả Mạnh Tuyết Nhi ngây thơ kia cũng đưa mắt nhìn hắn chăm chăm, rõ ràng là cũng hy vọng sau kỳ thực tập hai người bạn của mình sẽ được ở lại tập đoàn Mộ Thị.
Lâm Phi lườm Ninh Kỳ một cái rồi tức giận nói: “Đây là chuyện nội bộ của công ty chúng tôi, liên quan tới bí mật thương mại, người ngoài đừng có nghe thì hơn.”
“Tên họ Lâm kia, tôi...Được, tôi không nghe là được chứ gì!” Câu đuổi khách kinh điển này của Lâm Phi thực sự khiến Ninh Kỳ rất tức giận, nhưng nghĩ tới Mạnh Tuyết Nhi và hai cô bé vẫn đang chờ đợi câu trả lời của Lâm Phi nên Ninh Kỳ chỉ đành nén cơn kích động, quay người sang một bên rồi lấy tay bịt tai lại.
“Chỉ cần trong thời gian thực tập không mắc sai lầm gì to tát, anh có thể bảo đảm kết thúc kỳ thực tập, hai đứa có thể ở lại công ty.” Thấy Ninh Kỳ đó biết điều như vậy, Lâm Phi cũng không vòng vo nữa mà cho ba cô bé một câu trả lời bất ngờ.
Chụt!
Chụt!
“Anh Lâm, bọn em yêu anh chết mất thôi.” Không thể phủ nhận câu trả lời của Lâm Phi thực sự nằm ngoài mong đợi của Cố Tiểu Luy và Diệp Văn Văn. Hai cô bé phấn khích quá độ nên mỗi người một bên thơm lên má Lâm Phi một cái.
Trong vòng một ngày được Cố Tiểu Luy và Diệp Văn Văn cưỡng hôn, Lâm Phi thực sự cũng không biết làm sao.
Mặc dù được hai thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp lại tràn đầy năng lượng cưỡng hôn cũng là một trải nghiệm vô cùng tuyệt vời, nhưng cũng nên cho phó phòng Lâm chút thời gian để chuẩn bị chứ đúng không.
Lần nào cũng đột ngột không kịp phòng vệ như vậy thật không hay...
Đương nhiên cái giá phải trả của hai lần bị cưỡng hôn này mới là điều khiến phó phòng Lâm vừa đau đầu vừa bất lực.
Không phải Lâm Phi chỉ an ủi Cố Tiểu Luy và Diệp Văn Văn vì dù gì hắn cũng là thái tử tập đoàn Mộ Thị, giúp hai thực tập sinh trở thành nhân viên chính thức cũng không phải không thể.
Không tuyển Cố Tiểu Luy và Diệp Văn Văn vào làm chính mà để hai cô bé thực tập ba tháng chẳng qua là đang đi đường vòng.
Đương nhiên lý do quan trọng hơn cả là hắn phải quan tâm tới cảm xúc của sếp Mộ.
Tuy Lâm Phi đã thành công trong việc lấy lý do Mộ San San không phải người vợ chuẩn mực để buộc cô nhận Cố Tiểu Luy và Diệp Văn Văn nhưng Lâm Phi cũng phải trả cái giá tương đối đắt.
Cái khác không nói, chỉ riêng câu “Lâm Phi, tôi hận anh” Mộ San San nói khi cúp máy đã đủ chứng minh bị Lâm Phi ép buộc, tâm trạng Mộ San San tồi tệ tới mức nào!
Rõ ràng, mặc dù giúp được Cố Tiểu Luy và Diệp Văn Văn giải quyết được vấn đề công việc nhưng chắc chắn sếp Mộ sẽ không thèm nhìn mặt hắn thời gian dài.
...............
Được Cố Tiểu Luy và Diệp Văn Văn cổ vũ, Mạnh Tuyết Nhi lấy hết can đảm bưng ly rượu cốc tai đi tới trước mặt Lâm Phi: “Anh, anh Lâm, cảm ơn anh đã giúp Tiểu Luy và Văn Văn, cũng cảm ơn tất cả những gì anh đã làm cho em ngày hôm nay. Em, em mời anh.”
Mạnh Tuyết Nhi vốn đã không uống được rượu nên sau mới uống một ly, đôi má hồng hào của cô bé đã đỏ ửng như ráng chiều, rất đáng yêu.
“Anh Lâm, chúng em cũng mời anh, cảm ơn anh xin tổng giám đốc Mộ thay chúng em.” Sau Mạnh Tuyết Nhi, Cố Tiểu Luy và Diệp Văn Văn mỗi người một lý đi tới gần Lâm Phi.
Tuy Cố Tiểu Luy và Diệp Văn Văn không hiểu tại sao vì giúp họ vào Mộ Thị mà Lâm Phi không sợ uy hiếp sếp Mộ nhưng hai cô bé đều rất biết ơn Lâm Phi.
Có lẽ là vì trong hai lần hôn trộm đó, Lâm Phi đều không sàm sỡ mình nên hai cô bé mới can đảm tới uống rượu giao bôi với Lâm Phi.
“Tên họ Lâm kia, nể tình anh có chút tình nghĩa, tôi cũng cho anh cơ hội mời rượu tôi.” Thấy Lâm Phi và hai cô bé uống rượu vui vẻ, Ninh Kỳ cũng không chịu đứng ngoài cuộc mà nâng ly rượu cốc tai lên lắc lắc.
“Tôi mời rượu người khác có một số cách đặc biệt, cô chắc muốn tôi mời rượu chứ?”
“Đừng có mà rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, lảm nhảm nhiều thế làm gì, anh có phải đàn ông không....U...” Ninh Kỳ vừa nói được một nửa đã không thể nào nói tiếp được nữa.
Bởi vì Lâm Phi đã dùng cách uống rượu đặc biệt học được từ Thẩm Bội Ni mời Ninh Kỳ...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]