Chương trước
Chương sau
Bốp!

Bốp!

Trong phòng nghỉ nữ sinh khoa âm nhạc của đại học Thượng Hải.

Hai tiếng tát chát chúa liên tục vang lên.

Châu Hải My vốn dĩ kiêu căng hợm hĩnh thì bây giờ bị cát tát kia giáng luôn vào mặt. Cái tát bất ngờ khiến cô ta cứng đơ người, còn Nguyễn Thanh Dương vốn dĩ nhắm mắt định tát Mạnh Tuyết Nhi thì bây giờ đã bị đánh bay ra ngoài.

Ầm!

Nguyễn Thanh Dương ngã vật ra đất, hắn còn chưa kịp định thần lại sau cú đánh đột ngột đó thì lại bị đạp bay ra lần nữa.

Lâm Phi tung đòn trong sự tức giận và phẫn nộ. Cái đạp đó tung ra nhằm thẳng vào Nguyễn Thanh Dương vốn nhắm mắt làm ngơ mà đánh Mạnh Tuyết Nhi khiến hắn choáng váng.

Cũng còn vì cái tát của Nguyễn Thanh Dương chưa kịp giáng xuống chứ nếu như hắn đánh vào mặt Mạnh Tuyết Nhi rồi thì giây phút đó hắn không chỉ đơn giản là bị choáng không thôi đâu.


Nếu như Nguyễn Thanh Dương thật sự đánh Mạnh Tuyết Nhi thì hắn sẽ hiểu được một điều rằng có lúc, hôn mê cũng là một loại hạnh phúc.

“Mày, mày dám đánh tao à?” Không giống với Nguyễn Thanh Dương, Châu Hải My sau khi định thần lại liền che đi bên mặt trái vừa ăn một cái tát, cô ta tức đến run người, cô ta nhìn Lâm Phi với ánh mắt không thể tin nổi.

Bốp!

“Tôi đánh loại tiện nhân tự cho mình là đúng như cô đấy.”

Châu Hải My vừa dứt lời, Ninh Kỳ đã nhanh tay giáng luôn thêm một cái tát vào mặt Châu Hải My.

Mặc dù lực của Ninh Kỳ không mạnh đến đáng sợ như Lâm Phi đến mức đánh bay người khác nhưng dù sao cũng là người trưởng thành lại ra tay trong lúc tâm trạng tức tối bực bội nên hai cái tát này Ninh Kỳ giáng xuống khiến hai bên má Châu Hải My hẳn đỏ dấu tay. Trông khuôn mặt trang điểm đậm của Châu Hải My sau khi bị ăn hai phát tát này lại thật là hài hước.

Đương nhiên Châu Hải My sẽ không thấy như vậy.

“Chúng mày còn ngây ra đấy làm gì, không thấy tao bị đánh à, mau túm lấy con kia. Hôm nay tao phải giết nó đi.” Sau khi bị Ninh Kỳ tát cho liên tiếp hai cái, Châu Hải My mặt mày nóng ran lên, cô ta như phát điên lên. Vừa nhảy dựng lên vừa hét lớn hô hào hai đồng bọn đang giữ Mạnh Tuyết Nhi.

“Tên họ Lâm kia, đã đến lúc anh thể hiện cho tôi thấy anh là một người đàn ông rồi đấy. Đừng để tôi khinh thường anh, lên đi.” Thấy phía Châu Hải My người đông, sau khi tát cô ta hai phát xả giận thay Mạnh Tuyết Nhi, Ninh Kỳ tự biết mình không phải đối thủ của cô ta bèn lùi ra sau Lâm Phi.

“Tôi không quen cô ta, mọi người cứ tuỳ thôi.” Khi Ninh Kỳ cho rằng có một người đàn ông cao to che chở như Lâm Phi thì cô ta sẽ không phải lo nghĩ gì nhưng Lâm Phi đột nhiên né đi rồi đẩy cô ta ra.

Lâm Phi đương nhiên vẫn không quên khi ở bên trong chiếc xe BMV, Ninh Kỳ đã nói những câu châm chọc hắn về chuyện bà cô giàu nuôi trai bao.

“Tên họ Lâm kia, anh có ý gì hả?” Thấy Lâm Phi đột nhiên né đi rồi đẩy mình ra, Ninh Kỳ mặt mày biến sắc.

Trò quái gì thế không biết. Mặc dù trước đó khi đánh Châu Hải My cô ta rất hung hăng nhưng đó là nhân lúc Châu Hải My không có phòng bị gì cả rồi cô ta đánh úp được chưa nào.

Vả lại lúc đó cô ta chỉ đang đối đầu với một mình Châu Hải My. Bây giờ nếu bị đẩy ra, một mình đối mặt với bốn năm kẻ đồng bọn của Châu Hải My và cô ta thì chi bằng để Ninh Kỳ tìm chỗ nào đâm đầu chết đi cho rồi.

“Tôi không cho rằng trai bao được bao cấp lại cứng rắn được đâu.” Nói rồi, Lâm Phi đẩy luôn Ninh Kỳ ra đương đầu với mấy người phía Châu Hải My phía trước mặt.

Sau khi nghe thấy tiếng hô hoán của Châu Hải My, mấy đồng bọn của cô ta xông về phía Ninh Kỳ. Bọn họ biết Lâm Phi là sự uy hiếp vô cùng lớn đối với mình đột nhiên lại đẩy Ninh Kỳ ra, mặc dù khi Ninh Kỳ đánh Châu Hải My trong lúc tức tối nhưng dù sao thì Ninh Kỳ lại là con gái và chỉ có một mình cô ta là con gái.

Không có Lâm Phi bảo vệ, mấy cô đồng bọn của Châu Hải My có gì mà phải sợ, thế nên bọn họ cứ thế lao lên.

Đột nhiên bị hất đi như thế, Ninh Kỳ không hề có sự chuẩn bị nào cả, cô ta đâu dám một mình đối đầu với đám người của Châu Hải My chứ.

“Chồng ơi, người ta biết sai rồi mà, lần sau không dám đâu mà.” Ninh Kỳ đương nhiên hiểu rõ trước mắt cách duy nhất giải thoát cho mình khỏi hoàn cảnh khó khăn chỉ có một mình Lâm Phi, thế nhưng Ninh Kỳ đương nhiên biết rằng sự châm biếm của cô ta khi ngồi trong chiếc BMV của Lâm Phi khiến hắn không hề vui vẻ. Đương lúc không biết làm sao, lại không muốn chịu trận, nên Ninh Kỳ chỉ có thể chơi trò tình cảm với Lâm Phi mà thôi.

Không thể phủ nhận chỉ một tiếng “chồng ơi” của Ninh Kỳ lại có tác dụng vô cùng lớn. Chí ít thì đám con gái hùng hổ đồng bọn của Châu Hải My nghe thấy lập tức dừng bước khi đang sắp tiến đến gần cô ta.

Thấy trò chơi tình cảm bước đầu hiệu nghiệm, sợ Lâm Phi lại đẩy mình lần nữa, Ninh Kỳ vội khoác tay Lâm Phi rồi dựa vào người hắn với ý tứ sống chết cũng không buông tay.

“Vợ à, ngoan, em như vậy sớm thì có phải là xong rồi không.” Đối với con gái chủ động sát gần mình, Lâm Phi đương nhiên không hề có ý định buông tay.

Ninh Kỳ cũng đã gọi hắn là chồng rồi thì Lâm Phi cũng phải làm gì đó cho đáng mặt chồng chứ.

Mặc dù Ninh Kỳ không xinh đẹp nghiên nước nghiêng thành như Mộ San San nhưng khuôn mặt và dáng người cũng tạm ổn nên xét về tổng thể thì cũng là một cô gái đẹp hiếm có.

Mỹ nữ chủ động sát gần mình thì Lâm Phi sao có thể khách sáo được chứ.

Khi Ninh Kỳ áp sát vào hắn, cái tay Lâm Phi đã đón luôn phần eo của cô ta rồi ôm luôn cô ta vào lòng.

Như vậy vẫn chưa đủ. Nếu như Ninh Kỳ xin lỗi hắn tử tế thì có thể nể tình khi nãy Ninh Kỳ tát cho Châu Hải My hai cái giúp Mạnh Tuyết Nhi hả giận, Lâm Phi có thể không làm khó cô ta.

Nhưng Ninh Kỳ lại không hề xin lỗi hắn, ngược lại còn lợi dụng tiếng gọi “chồng ơi” một cách láu cá để lôi hắn làm bia đỡ đạn.

Chẳng ai lại thích bị lợi dụng, chứ đừng nói là vua trong giới lính đánh thuê như Lâm Phi đây.

Đã lợi dụng hắn thì cũng phải chuẩn bị trả giá.

Ví dụ như Ninh Kỳ lúc này, bộ mông nảy nở của cô ta đã thuộc tầm kiểm soát của Lâm Phi, bị Lâm Phi xoa bóp nắn vê đã tay.

Ninh Kỳ không cam tâm, muốn thoát khỏi vòng tay của Lâm Phi nhưng ngặt nỗi với chút sức mỏng đó của mình, cô ta sao có thể là đối thủ của Lâm Phi cho được. Chỉ dựa vào sự vùng vẫy của mình thì Ninh Kỳ khó lòng thoát khỏi Lâm Phi.

Phía trước là cả đám người như hổ đói của Châu Hải My, phía sau là bàn tay vân vê nhào nặn đó của Lâm Phi, Ninh Kỳ thật sự có cảm giác đau lòng muốn khóc mà không có nổi nước mắt…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.