“Đại ca, nói em biết tại sao Tiểu Hổ lại chết?!” Đỗ Chính Đình vẫn ngồi bệt xuống đất, khóe môi vẫn còn vết máu, nhưng khí thế đã lên tới đỉnh điểm, thậm chí còn hơn cả lúc giao đấu với Lâm Phi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, sức chiến đấu của Đỗ Chính Đình lúc này không chỉ hơn một bậc so với khi hắn ta chưa bị thương.
Nhìn dáng vẻ của Đỗ Chính Đình lúc này, thậm chí Lâm Phi có thể khẳng định, Đỗ Chính Đình và Phương Văn Hi không hề có dây dưa lợi ích gì.
Nếu như Đỗ Chính Đình vì tiền tài, quyền thế hay phụ nữ mà biến chất, chắc chắn hắn ta sẽ không biểu hiện như vậy.
Còn về việc tại sao lại trở thành tay sai cho Phương Văn Hi công tử bột đó thì chắc chắn là có hiểu lầm gì trong đây.
“Ba năm trước, trong một lần chấp hành nhiệm vụ, bọn tôi bị phục kích, vì yểm hộ mọi người mà Tiểu Hổ hy sinh.” Nghe có vẻ đơn giản nhưng đó là nỗi đau của Lâm Phi trong suốt ba năm trời!
Mỗi lần nghĩ tới cảnh Tiểu Hổ hy sinh, Lâm Phi lại đau đớn quặn thắt. Nếu như không gặp phải Đỗ Chính Đình, chắc chắn Lâm Phi sẽ không nhắc tới chuyện này!
Không phải phó phòng Lâm sợ đau mà cảm giác bất lực không thể làm gì nhìn anh em hy sinh khiến hắn chần chừ, hắn mơ hồ, hắn muốn phát điên!
“Đối phương là ai?”
Bốn chữ ngắn ngủi này gần như được thét lên từ đáy lòng Đỗ Chính Đình, mang phẫn nộ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-duong-binh-vuong/2710399/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.