Gã quản lý họ An vốn dĩ mặt mày hưng phấn đột nhiên bị ông anh rể Đinh Giới Sơn giáng luôn cho phát tát khiến gã ta thẫn thờ.
Tình thế chuyển biến nhanh đến vậy khiến gã quản lý họ An ngây người. Gã lắp bắp mấy cấu, nói mãi không nên lời.
“Phó phòng Lâm, là do tôi có mắt không biết núi Thái Sơn, mong cậu bỏ quá cho.” Thấy thằng em rể ngây ngẩn, Đinh Giới Sơn chỉ hận không thể trợn mắt với hắn lấy một cái, ông ta vội vàng quay người xin lỗi Lâm Phi. Trông cái bộ dạng lúc này so với dáng vẻ uy hiếp hùng hổ vừa rồi đúng là khác nhau một trời một vực.
Bịch!
“Còn ngây ra đó làm gì, còn không mau đi xin lỗi phó phòng Lâm và hai người bạn của cậu ấy đi. Hôm nay nếu phó phòng Lâm và hai người bạn này của cậu ấy không tha thứ thì cậu cút luôn khỏi Mỹ Thực Lâm đi.”
Sau khi xin lỗi Lâm Phi, Đinh Giới Sơn đạp luôn cho gã em rể quản lý họ An một cái.
Gã quản lý họ An bị Đinh Giới Sơn đạp cho một đạp, mặt mày khổ sở, lê lết đi tới trước mặt ba người Lâm Phi rồi lẩm bẩm xin cả ba tha lỗi: “Xin, xin lỗi, tôi, tôi có mắt như mù. Tôi, tôi…”
“Nha đầu, gã này lấy trộm của hai cháu bao nhiêu tiền?” Lâm Phi không buồn nghe lời xin lỗi của gã quản lý họ An, hắn cúi đầu hỏi Hứa Doanh Doanh.
“Đại thúc, không phải ông ta lấy trộm…” Đột nhiên bị Lâm Phi hỏi vậy, Hứa Doanh Doanh không kịp phản ứng. Cô mới nói được một nửa đã thấy Lâm Phi ngấm ngầm giơ ba ngón tay ra với mình. Nha đầu quỷ quyệt này lập tức đổi giọng: “Đại thúc, ông ta lấy của cháu ba trăm nghìn tệ, chú nhất định phải đòi lại giúp cháu, đấy là tiền tiêu vặt của cả hai đứa cháu.”
Hứa Doanh Doanh vừa nói xong, gã quản lý họ An còn đang lầm bầm nghĩ xem phải xin lỗi mấy người phía Lâm Phi thế nào thì nước mắt suýt thì rơi luôn ra ngoài.
Ba trăm nghìn tệ, đây là tiền lương cả năm của ông ta đã cộng thêm cả mười nghìn tệ tiền thưởng được chưa nào. Lúc này, gã quản lý họ An kia có một cảm giác muốn dùng đá đập luôn vào đầu mình cho rồi.
Sớm biết thân thế của mấy người phía Lâm Phi thì có đánh chết gã cũng sẽ không âm mưu vu oan cho Hứa Doanh Doanh và Từ Kiều trộm tiền của mình.
Bây giờ thì tốt rồi, không những không dụ được gái mà còn khiến mình lún sâu hơn.
Trong lúc bất lực, gã ta chỉ có thể quay đầu đi, nhìn ông anh rể với vẻ mặt đầy đáng thương.
“Phó phòng Lâm yên tâm, ba trăm nghìn tệ đó tôi nhất định sẽ bảo hắn giao ra.” Thấy ánh mắt của gã quản lý họ An và mấy người phía Lâm Phi đều đổ dồn về mình, biết Lâm Phi cố đào hố chôn mình, nhưng vì Lâm Phi là phó phòng bảo vệ an ninh của tập đoàn Mộ Thị và Lăng Vi Vi còn đang đứng cạnh Lâm Phi nên Đinh Giới Sơn chỉ có thể nghiến răng nhận lỗi.
“Tổng giám đốc Mộ còn đang đợi ở trên tầng, vậy chúng tôi không làm phiền phó giám đốc Đinh làm việc nữa.” Lăng Vi Vi nãy giờ không nói lời nào, thấy Đinh Giới Sơn không cam lòng, sau khi đoán được đại khái tình hình ở đây, Lăng Vi Vi không quên nhắc nhở Đinh Giới Sơn mọt câu.
“Tổng giám đốc Mộ cũng đến rồi sao?”
“Sao vậy, lẽ nào ở đây không hoan nghênh tổng giám đốc Mộ chúng tôi sao?”
“Sao có thể như thế được chứ, trưởng phòng Lăng vui tính quá.” Một câu nói hữu ý của Lăng Vi Vi khiến cho Đinh Giới Sơn mồ hôi nhễ nhại: “Tôi chỉ là không nghĩ tới với thân phận của tổng giám đốc Mộ mà cũng có ngày tới Mỹ Thực Lâm chúng tôi. Đây là niềm vinh hạnh của chúng tôi. Nếu như sớm biết tổng giám đốc Mộ đến thì tôi nhất định sẽ đón tiếp long trọng từ cửa. Không biết tổng giám đốc Mộ ăn uống có thấy ngon không, nếu có gì cần tôi…”
“Không cần đâu, tôi thấy anh Lâm cũng rất bận, nên không phiền anh nữa.” Khi nói câu này, đôi mắt trong như nước hồ thu của Lăng Vi Vi liếc luôn sang gã quản lý họ An đang trốn sau lưng Đinh Giới Sơn từ bao giờ.
“Trưởng phòng Lăng đi nhé. Việc ngày hôm nay tôi nhất định sẽ cho phó phòng Lâm và hai người bạn này câu trả lời hài lòng.” Đinh Giới Sơn có thể ngồi lên vị trí phó giám đốc sau bao năm bon chen nên ông ta đương nhiên hiểu cách thăm dò ý tứ. Với ý tứ trong câu nói vừa rồi của Lăng Vi Vi và ánh mắt đầy ẩn ý đó, ông ta sao có thể không hiểu chứ.
“Đã vậy thì xin cáo từ.”
Thấy Đinh Giới Sơn biết điều, Lăng Vi Vi cũng không can thiệp sâu hơn nữa. Cô ta chủ động khoác tay Lâm Phi, một hàng bốn người tự tin rời khỏi tầng hai dưới ánh mắt tiễn khách của Đinh Giới Sơn.
Thấy mấy người Lâm Phi rời đi, gã quản lý họ An không cam tâm bị hẫng đi ba trăm nghìn tệ, gã ta nhịn không nổi, nói với Đinh Giới Sơn: “Anh rể, không phải chỉ là một tên phó phòng thôi sao, làm sao phải giữ thể diện cho hắn. Số tiền ba trăm nghìn tệ này, em…”
“Cậu thì hiểu cái quái gì, không nghe thấy à, người ta là người trong lòng của Lăng Vi Vi đấy. tập đoàn Mộ Thị không phải nơi tôi với cậu đụng đến được đâu. Tới lúc người ta gọi cho chủ tịch Trịnh một cuộc điện thoại thì đừng nói là cậu, tôi có ở lại Mỹ Thực Lâm được nữa hay không cũng là cả vấn đề đấy.” Đinh Giới Sơn nạt nộ gã quản lý họ An rồi lạnh lùng tiếp lời: “Ba trăm nghìn tệ nếu có thể dẹp yên vụ này thì cậu nên coi đấy là may mắn đi.”
“Vậy, anh rể, anh rể, chúng ta, chúng ta bây giờ…”
Thấy Đinh Giới Sơn không giống như đang hù doạ mình, gã quản lý mập họ An không quan tâm tới việc mình đang xót xa số tiền ba trăm nghìn tệ nữa, gã ta sợ hãi mất luôn bát cơm đang yên lành nên thật sự chỉ muốn cho mình hai cái bạt tai cho rồi.
Nếu như biết Hứa Doanh Doanh và Từ Kiều có một chỗ dựa vững chắc như Lâm Phi thì có cho gã ta vài cái gan, gã cũng không dám có ý đồ gì khác.
Trước đó cũng đã có không ít lần gã này lấy danh nghĩa là quản lý giám sát tầng hai của Mỹ Thực Lâm để tác oai tác quái. Mặc dù mức chi tiêu ở đây tương đối cao nhưng cho dù có cao thì cũng là một nhà hàng buffet thôi, những người có địa vị không mấy khi đến nơi này làm gì.
Cũng vì nghĩ như vậy nên gã này mới dám dựa hơi Đinh Giới Sơn và lợi dụng chức vụ của mình tác oai tác quái ở đây.
Có điều, lần này gã ta rõ ràng là đá phải tấm sắt rồi.
Nói ra thì bọn họ đụng phải Lâm Phi cũng có thể được coi là may mắn. Nếu như Lâm Phi không xuất hiện gã ta thật sự đã được đắc ý rồi. Với độ tuổi còn nhỏ như Hứa Doanh Doanh mà đã có thể lái chiếc SUV thế này thì gia thế không hề đơn giản. Còn Từ Kiều lại có thể bất phân thắng bại với cô nhóc Hứa Doanh Doanh này thì gia thế của Từ Kiều cũng không đơn giản cho được.
Nếu có tới mức đó mà không có Lâm Phi ra mặt thay cho Hứa Doanh Doanh và Từ Kiều thì gã quản lý họ An này cũng chẳng thể có kết cục tốt đẹp được.
“Cho người dọn dẹp chỗ này trước đã. Bây giờ chúng ta chỉ còn cách đặt hết hy vọng vào chủ tịch Trịnh thôi.”
Nếu như hôm nay chỉ có Lâm Phi và Lăng Vi Vi xuất hiện ở đây thì Đinh Giới Sơn có lẽ sẽ bấm bụng mặt dày cầu xin hai người nể tình.
Thế nhưng sau khi biết được tổng giám đốc Mộ San San “nữ thần kinh doanh” ở thành phố Trung Hải cũng có mặt ở Mỹ Thực Lâm thì Đinh Giới Sơn hiểu rằng chỉ mình ông ta ra mặt cũng chẳng thể giải quyết thêm được gì.
Mặc dù Mỹ Thực Lâm còn có danh hiệu là tập đoàn ẩm thực nhưng thực thế nhà hàng trực thuộc tập đoàn cũng chỉ có Mỹ Thực Lâm mà thôi. So với tập đoàn Mộ Thị kinh doanh đủ loại ngành nghề thì cái chức phó giám đốc của Đinh Giới Sơn cũng chẳng là gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]