Trong một căn phòng trà với phong cách cổ xưa được bày trí tao nhã, Lâm Phi bị Thẩm Phương Hoa ép tới đây nên không khác gì ngồi trên đống đinh.
“Căn phòng trà này đã có lịch sử cả trăm năm rồi. Thế nào, phó phòng Lâm không nếm thử một chén trà sao?” Thấy Lâm Phi ngồi nghiêm nghị trước mặt mình, mãi vẫn không nâng chén trà lên, Thẩm Phương Hoa cầm chén trà rồi nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
“Thật ngại quá, cháu chỉ thích uống rượu.” Với những thứ như trà có thể khiến người ta tịnh dưỡng thâm hồn, nhưng Lâm Phi trước nay không phải là một người thanh tao gì cho cam nên tôi không thích uống trà.
Thứ duy nhất có thể khiến hắn nổi hứng uống trà e rằng cũng chỉ có mình bộ trà Tử Sa mà bông hồng gai Huyết Mai dùng và thứ trà mà đích thân cô ta pha mà thôi.
Thực ra thưởng trà so với uống rượu mà nói thì quan trọng nhất là bầu không khí. Người đàn bà này lại ép hắn đi vào một phòng trà tao nhã lịch sự với mức chi tiêu cao như vậy, Lâm Phi nếu có tâm trạng thưởng trà thì đúng là điên rồi.
“Phó phòng Lâm, không không cần căng thẳng. Tôi đã tìm cậu có nghĩa là sự việc chưa tới mức quá tồi tệ, không phải sao?”
“Chuyện đó, chuyện này, Thẩm Bội Ni chưa biết chứ cô?”
“Sao nào, phó phòng Lâm sợ cháu gái bảo bối đó của tôi biết sao?”
“Không phải cháu sợ, Thẩm Bội Ni vốn dĩ cũng biết cháu có vợ. Cháu chỉ thấy việc này vẫn nên để cháu tự nói với cô ấy thì hơn.”
Sợ thì đương nhiên Lâm Phi sợ, trong từ điển của Lâm đại nhân căn bản không có từ “sợ”. Điều duy nhất có thể khiến hắn có tâm lý sợ hãi e rằng chỉ là khi Mộ San San bị hắn chọc tức mà thôi.
“Ý của phó phòng Lâm là cô cháu gái bảo bối của tôi sớm đã biết cậu kết hôn rồi?” Vốn dĩ Thẩm Phương Hoa ung dung tự tại, tự cho rằng bắt thóp được Lâm Phi nhưng bây giờ lại có vẻ vô cùng ngạc nhiên.
“Cô ấy biết, lần ở khách sạn đó…” Lâm Phi vốn dĩ định nói trước đó khi ở khách sạn, Thẩm Bội Ni vốn còn giả giọng để lừa Mộ San San.
Thế nhưng nghĩ tới mối quan hệ phức tạp giữa Thẩm Phương Hoa, Thẩm Bội Ni và Mộ San San, Lâm Phi thật sự không có tâm trạng nói tiếp.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý.
Thẩm Phương Hoa vốn dĩ nắm chắc phần thắng trong lòng bàn tay, sau khi nghe Lâm Phi nói đã từng vào khách sạn với cháu gái mình, sắc mặt bà ta trở nên khó coi vô cùng.
Đây là Lâm Phi mới nói được một nửa rồi thôi, chứ nếu như để Thẩm Phương Hoa biết Lâm Phi và Thẩm Bội Ni đi khách sạn đặt phòng là do Thẩm Bội Ni chủ động thì e rằng sắc mặt Thẩm Phương Hoa còn khó coi hơn nhiều.
Thẩm Phương Hoa không có con cái nên coi Thẩm Bội Ni như con đẻ của mình.
Thế nên Thẩm Bội Ni do một tay Thẩm Phương Hoa nuôi dưỡng dạy dỗ mà nên nên đương nhiên bà ta vô cùng kỳ vọng vào cô cháu gái này.
Bây giờ sự kỳ vọng của ba ta ở một mức độ nào đó mà nói đã bị Lâm Phi một tay huỷ hoại.
Cũng may Thẩm Phương Hoa không phải là người bình thường, có thể giữ vị trí giám đốc của tập đoàn Mộ Thị một cách vững chắc thì đương nhiên bà ta có khả năng kiểm soát cảm xúc vô cùng hoàn hảo.
Nếu như đổi lại thành một bà mẹ khác biết được con mình dây dưa với một kẻ đã có vợ thì e rằng sẽ không thể giữ nổi tâm trạng ung dung thư thái mà uống trà thế này được.
Hai câu nói của Lâm Phi lại không phải không có tác dụng, ít nhất thì so với khi vừa bước vào phòng trà, cái phong thế bề trên của Thẩm Phương Hoa đã bớt đi ít nhiều.
“Nhân lúc tổng giám đốc Mộ của chúng ta còn chưa phát hiện ra mối quan hệ của cậu và Thẩm Bội Ni thì phó phòng Lâm rút lui đi. Như thế đối với cậu, với Thẩm Bội Ni hay với tổng giám đốc Mộ đều tốt.” Mặc dù khí thế ban đầu đã vơi đi ít nhiều nhưng Thẩm Phương Hoa đương nhiên không hề quên mục đích ban đầu bà ta gọi Lâm Phi tới phòng trà.
“Nếu như cháu nói không thì sao?”
Đối với một cực phẩm thướt tha yêu kiều lại có thể nhìn thấu nội tâm mình như Thẩm Bội Ni thì Lâm Phi đương nhiên sẽ không vì một câu nói của Thẩm Phương Hoa mà dễ dàng buông tay.
Dù cho Thẩm Phương Hoa là cô ruột của Thẩm Bội Ni, trong tay lại nắm giữ tình nhân của hắn nhưng cũng không thể vì vậy mà khiến Lâm Phi buông tay.
Vì một cực phẩm như Thẩm Bội Ni không biết tự bao giờ đã trú ngụ trong tim hắn.
Nếu như phải xoá bỏ Thẩm Bội Ni khỏi trái tim mình thì hắn sẽ rất đau khổ.
Lâm Phi không phải là một người đàn ông thích nếm mùi đau khổ, nên hắn sẽ không lựa chọn buông tay.
Ít nhất trước khi Thẩm Bội Ni rời xa hắn, hắn sẽ không từ bỏ.
Đây là một sự đảm đương mà một người đàn ông nên có. Vì ngay từ ban đầu là Lâm Phi chủ động tiếp cận với Thẩm Bội Ni nên lúc này hắn có lý do, hoặc có thể nói là có nghĩa vụ bảo vệ tình cảm giữa hắn và Thẩm Bội Ni.
“Nếu như phó phòng Lâm không chịu buông tay thì tôi chỉ có thể lựa chọn nói với tổng giám đốc Mộ thôi.” Có vẻ như đã dự liệu được lời khước từ này từ Lâm Phi nên Thẩm Phương Hoa đã ra tay sát phạt.
“Xin mời. Nếu như giám đốc Thẩm không có việc gì thì cháu xin cáo từ.”
Lâm Phi trước nay không phải là một người thích bị uy hiếp. Hắn cũng không phải là người có thể dễ dàng bị người khác uy hiếp. Sự uy hiếp của Thẩm Phương Hoa đối với Lâm Phi mà nói căn bản không hề có tính uy hiếp quá lớn.
Thẩm Phương Hoa nói thế nào đi nữa cũng là cô của Thẩm Bội Ni. Lâm Phi không tin bà ta sẽ chủ động nói việc này với Mộ San San.
Cho dù là Thẩm Phương Hoa không quan tâm tới cảm xúc của Thẩm Bội Ni và đem việc này nói với Mộ San San thì Lâm Phi cũng không sợ hãi.
Lâm Phi hắn cõng vợ ra ngoài đi chơi cũng không phải một hai ngày. Có thêm một Thẩm Bội Ni, Mộ San San tức giận là chuyện đương nhiên nhưng không lấy cái mạng của Lâm Phi là được rồi.
“Cô cháu gái bảo bối của tôi cũng không hẳn là nhìn nhầm người, ít nhất thì cậu cũng dám đối đầu.”
“Cô quá khen rồi, cháu chỉ là không hy vọng Thẩm Bội Ni vì cháu mà phải chịu tổn thương. Cô ấy đã chọn cháu thì trước khi cô ấy từ bỏ cháu, cháu tuyệt đối sẽ không buông tay.”
Lâm Phi có lẽ vẫn còn khuyết điểm, ví dụ như lười nhác, không chú tâm. Nhưng hắn có một ưu điểm lớn nhất đó chính là tuyệt đối không dễ dàng bỏ rơi bất cứ ai bên cạnh mình. Hắn trân trọng những người đối xử tốt với hắn.
Cũng không biết do câu nói của Lâm Phi đã chạm tới suy nghĩ trong lòng hay là do có mưu tính gì mà Thẩm Phương Hoa không vì ý định kiên quyết không buông tay của Lâm Phi mà phẫn nộ quá khích.
“Đã vậy thì phó phòng Lâm là thật lòng với cô cháu gái của tôi rồi. Tôi nghĩ chúng ta có lẽ sẽ có một cách giải quyết khác.”
“Cô nói xem.”
“Rất đơn giản. Cậu và Mộ San San ly hôn, sau đó cậu kết hôn với Thẩm Bội Ni. Phía Mộ Hồng tôi giúp cậu lo liệu. Khi cậu và Thẩm Bội Ni kết hôn, tôi sẽ đem tất cả cổ phần đứng tên tôi ở tập đoàn Mộ Thị giao cho cậu.”
Không thể phủ nhận, Thẩm Phương Hoa đưa ra một lời đề nghị vô cùng hấp dẫn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]