“Làm càn!” Thấy Trần Kỳ đưa súng chĩa vào đầu mình, ánh mắt lộ rõ ý muốn chết, Tạ Tụng Khánh lạnh lùng lên tiếng: “Cô nghĩ chỉ mình cô là cảnh sát đấy à?! Thử hỏi đồng nghiệp cạnh cô xem, có ai không quan tâm đến sự an toàn của người dân trong tòa nhà, có ai mà không muốn xông vào trong cứu người không?!”
“Chúng ta là cảnh sát, giúp đỡ những người gặp khó khăn là sứ mệnh của chúng ta! Thế nhưng, trước tiên chúng ta phải sống được đã! Nếu như cảnh sát nào cũng giống như cô, chưa gì đã lấy súng đe dọa cấp trên thì còn cần những lão cán bộ như chúng tôi làm gì?! Cô thử giơ súng hỏi những người có mặt ở hiện trường xem, bọn họ có ai sợ chết hay không! Chết, không hề đáng sợ! Đáng sợ là, chúng ta chết hết rồi, không đợi được bộ đội đặc chủng đến, bọn cướp đã chạy hết rồi!”
Lời quát tháo không ngừng của Tạ Tụng Khánh thật sự là đã nói ra được tiếng lòng của rất nhiều cảnh sát. Nếu đã lựa chọn nghề cảnh sát này rồi thì bọn họ chẳng mấy người còn sợ chết nữa. Bọn họ không sợ chết, chỉ sợ liều lĩnh xông vào trong không cứu được người, ngược lại còn dâng mình vào trong, khiến cho bọn xấu càng trở nên không kiêng kị gì hết.
Tạ Tụng Khánh liên tiếp quát tháo như vậy, nhưng Trần Kỳ không hề có ý định bỏ súng xuống, ông ta đột nhiên hét lớn: “Trần Kỳ, bây giờ tôi lấy thân phận cấp trên ra lệnh cho cô, bỏ súng xuống!”
Xuất thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-duong-binh-vuong/2710257/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.