Đứng trước cửa phòng ngủ loay hoay một hồi lâu định vứt bao cao su mẹ mình đưa cho đi nhưng khổ nỗi bà Trần vẫn đứng đằng sau giám sát lại thúc giục không ngừng nên Trần Kỳ chỉ đành đẩy cửa vào phòng.
“Lâm Phi, Lâm Phi?”
Trần Kỳ đang không biết giải thích thế nào với Lâm Phi về bao cao su trong tay đã thấy Lâm Phi nằm trên giường mình hình như đang ngủ. Gọi mấy lần nhưng không thấy Lâm Phi dậy, Trần Kỳ đột nhiên cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm đi nhiều.
“Đừng tưởng tôi không biết anh đang giả vờ ngủ. Tên họ Lâm kia, tốt nhất anh mau chóng cút xuống giường cho tôi, nếu không bà cô không nể nang gì đâu!”
Trần Kỳ không hề yên tâm về tính vô sỉ của Lâm Phi nên ghé sát bên giường vừa thăm dò Lâm Phi vừa cẩn thẩn giấu hộp bao xuống dưới giường.
Bụp!
“Khốn kiếp, ngủ ngon như vậy! Anh tắm xong hẵng ngủ thì chết sao!” Sau khi giấu xong bao cao su, không còn lo lắng gì nữa, Trần Kỳ mới giơ cao chiếc chân ngọc ngà đạp lên người Lâm Phi.
Ngoài mặt chê Lâm Phi không tắm đã ngủ nhưng thực ra trong lòng Trần Kỳ biết rõ Lâm Phi đã uống không ít rượu với bố mình nên không lên cơn nát rượu đã là tốt lắm rồi.
Tuy vậy suy cho cùng đây cũng là phòng của hoa khôi cảnh sát cô, tên khốn kiếp Lâm Phi này còn không đợi cô về phòng đã ngủ rồi. Điều này cho thấy rõ ràng cô không có nhiều sức hấp dẫn với Lâm Phi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-duong-binh-vuong/2710197/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.