Sáng sớm ngày chủ nhật, ở khu biệt thự Lệ Thuỷ.
“Cô chủ, cô?” Dì Quế làm xong bữa sáng lên tầng chuẩn bị gọi Mộ San San và Lâm Phi cùng xuống ăn cơm, còn chưa gõ cửa đã thấy Mộ San San ôm con gấu Teddy trong trạng thái mơ màng từ phòng ngủ của Lâm Phi đi ra.
“Dì Quế, con…” Hoá ra Mộ San San mắt mũi còn đang nhập nhèm khi vừa nhìn thấy dì Quế liền giật mình nhìn dì một lượt từ trên xuống dưới, lúc này cô mới tỉnh lại, Mộ San San lúc này không kiềm chế được cảm xúc, vội nói: “Dì Quế, không phải như dì nghĩ đâu, con, con chỉ là…”
“Dì đều hiểu, đều hiểu cả, cô chủ không cần giải thích đâu.” Dì Quế thấy Mộ San San xấu hổ nên cười kéo Mộ San San lại và tỏ vẻ không cần giải thích đều hiểu hết mọi chuyện.
Đang lúc không biết phải giải thích thế nào, lại thấy dì Quế tỏ vẻ hiểu hết, Mộ San San đành ngậm ngùi. Thế nhưng, những điều dì Quế nghĩ và những gì Mộ San San nghĩ lại không hề giống nhau.
Dì Quế vỗ vai Mộ San San, cười vô cùng sảng khoái: “Khó lắm mới thấy cô chủ nghĩ thông, cuối cùng cũng chịu ngủ chung phòng với cậu chủ rồi. Phu nhân ở trên trời linh thiêng, nhất định sẽ phù hộ cô chủ sớm sinh quý tử. Giờ tôi đi nấu cho cô chủ ít cháo nhãn nhục hạt sen.”
Dì Quế nói xong, Mộ San San ngây người, con gấu Teddy được Mộ San San coi như báu vật rơi bịch xuống đất, Mộ San San
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-duong-binh-vuong/2710183/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.