“Vợ à, anh biết em sẽ không vô tình như vậy mà. Cảm ơn em đã giúp anh trả món nợ ân tình này, để thể hiện sự biết ơn của mình, anh nguyện dâng hiến tấm thân ngọc ngà này cho em. Vợ ơi, hãy đến đi, đừng khách sao.”
Mặc dù Mộ San San không trực tiếp đồng ý cho Mạnh Tuyết Nhi vào công ty, nhưng có thể khiến cho bà xã tổng tài lạnh lùng đồng ý cho cô tham gia phỏng vấn, chỉ cần Mạnh Tuyết Nhi không làm gì ngu ngốc, thì việc gia nhập Mộ Thị gần như là chắc chắn.
Hiếm khi vợ hắn dễ dãi như thế, Lâm Phi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn còn chưa kịp vui mừng, Mộ San San đã dội ngay một gáo nước lạnh lên đầu hắn.
“Anh đừng vui mừng quá sớm, tôi còn chưa nói hết. Người bạn kia của anh có thể tham gia buổi phỏng vấn tháng sau, nhưng tôi có một điều kiện.”
Mộ San San môi hồng răng trắng, mắt sáng như sao, đến nỗi không từ gì có thể diễn tả vẻ đẹp của cô. Nếu một người đàn ông lần đầu tiên gặp Mộ San San, đừng nói là một điều kiện, cho dù là một trăm điều kiện, thì lúc này đầu óc cũng đã mụ mị quên đường về mà không ngừng gật đầu.
Nhưng Lâm Phi thì khác, dù không đến mức phủ nhận sự xinh đẹp của vợ mình, nhưng cũng đã sống với nhau được một thời gian, đối với nhan sắc của cô, hắn cũng có được sức miễn dịch nhất định. Hắn tinh ý cảm nhận được, ẩn dưới vẻ ngoài xinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-duong-binh-vuong/2710108/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.