Mặc dù chung cư Lâm Phi đã xây dựng nhiều năm nhưng cũng không tới mức lâu rồi không tu sửa, có thể dễ dàng nhận ra điều này từ những bức tường đều không ghi chữ “dỡ” của chung cư.
Có thể làm trần nhà Lâm Phi rung động tới mức rơi bụi như vậy, chắc chắn biên độ khiêu vũ của hàng xóm tầng trên khủng khiếp tới mức nào.
Lâm Phi hoàn toàn không phải người kén chọn hoàn cảnh sống, chỉ riêng việc Lâm Phi chịu sống trong phòng trọ nửa năm cho dù có cô vợ giàu có đã đủ nhận ra điều này.
Hồi còn làm lính đánh thuê ở nước ngoài, cho dù là rừng rậm, sa mạc, thậm chí trên chiến trường, Lâm Phi đều có thể ngủ ngon giấc.
Vậy nên hiện giờ, khi đã về thành phố, những tiếng ồn bên tầng trên cũng không ảnh hưởng nghiêm trọng tới mức khiến Lâm Phi mất ngủ.
Tuy nhiên, Lâm Phi không định bỏ qua cho nhà hàng xóm đang nhảy nhót không ngừng trên tầng.
Lâm Phi có thể ngủ được trong hoàn cảnh này nhưng không có nghĩa, hắn phải chịu đựng ồn ào. Mặc dù, hắn đã dọn đi, cùng lắm thỉnh thoảng có về ngủ nhưng trong nhà còn có Mạnh Tuyết Nhi.
Cho dù Lâm Phi không vì mình nhưng cũng phải nghĩ cho Mạnh Tuyết Nhi.
Mạnh Tuyết Nhi ngây thơ đơn thuần lại dịu dàng mềm yếu, theo như tính cách yếu đuối của cô bé, cho dù tầng trên làm phiền mình nghỉ ngơi, cô bé cũng không tới tìm họ tranh luận mà có lẽ sẽ âm thầm chịu đựng.
Vì để mình có giấc ngủ ngon, đương nhiên còn giúp Mạnh Tuyết Nhi sau này được yên tĩnh ngủ ngon, Lâm Phi liền mặc quần áo đi lên tầng trên.
Lâm Phi đã nhấn chuông mười mấy lần nhưng cũng không có người mở cửa.
Lâm Phi vốn đã nghĩ tới chuyện hỏi tội thấy vậy lại càng bực bội. Nếu như không nghĩ tới chuyện người trong nhà này cũng là hàng xóm của Mạnh Tuyết Nhi, sau này cô bé thường xuyên sống ở đây, Lâm Phi sớm đã đạp cửa xông vào, làm gì có chuyện ngốc nghếch đứng đợi ở ngoài.
Đợi hơn một phút, nhận định rõ chủ nhà sẽ không ra mở cửa cho mình ngay, Lâm Phi liền quay người trở về phòng ngủ của mình.
Nhưng Lâm Phi cũng không dừng lại ở đó, chỉ là hắn không muốn phá cửa xông vào tránh việc mọi chuyện giải quyết xong, người ta lại phải sửa cửa.
Từ ban công bên ngoài phòng ngủ của mình, Lâm Phi nhanh nhẹn trèo lên ban công tầng trên, thoăn thoắt như một chú vượn.
Nhìn xuyên qua tấm rèm hoa màu hồng trong phòng ngủ, Lâm Phi loáng thoáng nhìn thấy một bóng người mảnh mai yêu kiều đang lắc lư mạnh mẽ theo điệu nhạc.
Đây rõ ràng là một cô gái, thực ra lúc ở tầng dưới, Lâm Phi đại khái đã đoán được. Rất đơn giản, đêm hôm khuya khoắt còn có thể nhảy nhót hăng say như vậy chỉ có thể là con gái.
Đàn ông con trai không có mấy người hứng thú với nhảy múa, ít ra trong đám đàn ông Lâm Phi quen không có ai.
Trước giờ Lâm Phi không có thói quen đứng ngoài cửa sổ nhìn trộm phụ nữ. Là nhân vật tầm cỡ trong Phán Quyết Địa Ngục, một cựu chiến binh đầy ham muốn, hắn cũng không định nuôi dưỡng thói quen này.
Vậy nên, sau khi leo lên ban công, Lâm Phi liền ngẩng cao đầu sải bước vào phòng ngủ.
Xinh đẹp! Vô cùng xinh đẹp! Cực kỳ xinh đẹp! Xinh đẹp tuyệt vời! Con mẹ nó, đẹp thật!
Phán đoán của Lâm Phi không sai, trong phòng thực sự có một cô gái trẻ, thân hình bốc lửa trong bộ bikini, đeo tai nghe chuyển động theo điệu nhạc.
Mặc dù cô gái này quay lưng về phía Lâm Phi nhưng từ vóc dáng và một góc khuôn mặt xinh đẹp để lộ ra cũng đủ thấy được cô ta chắc chắn là một mỹ nữ.
Lâm Phi vốn định hỏi tội thẳng thừng nhưng nhìn thấy cảnh đủ khiến một số gã đàn ông ý chí không kiên định chảy máu mũi, hắn liền quyết định tạm thời không đề cập tới chuyện này.
Đã lâu lắm rồi, Lâm Phi không được thưởng thức nghệ thuật múa đơn, để vun đắp tình yêu nghệ thuật, hắn quyết định hy sinh một chút thời gian ngủ nghỉ, để thưởng thức nghệ thuật một lát.
Lâm Phi cứ như vậy mà đứng bên cửa sổ, nhìn cô gái trẻ trong phòng ngủ lắc lư cơ thể nóng bỏng không chớp mắt.
Một phút, mười phút rồi nửa tiếng đồng hồ qua đi…
Cô gái trẻ hết khiêu vũ lại múa ba lê vô cùng thích thú, như thể không biết tới hai chữ mệt mỏi.
Thế nhưng, kẻ làm khán giả như Lâm Phi thực sự không chịu nổi rồi.
Đương nhiên, thưởng thức màn khiêu vũ của cô gái xinh đẹp là một niềm hạnh phúc, mà ngắm nhìn con gái mặc bikini khiêu vũ lại càng là một chuyện tuyệt vời. Tuy vậy nhưng người có đẹp nhìn lâu cũng chán.
Huống chi, Lâm Phi cũng là một người đàn ông, cũng có nhu cầu sinh lý của nam giới.
Làn da nõn nà như vậy, thân hình nóng bỏng mà vẫn uyển chuyển, khuôn mặt trái xoan phảng phất nét cười. Hơn nữa cô gái trẻ trung này lại chỉ mặc bikini mỏng mảnh nhảy qua nhảy lại trước mặt hắn.
Đến người có tố chất mạnh mẽ có hơi biến thái như Lâm Phi cũng nén không nổi cơn lửa nóng trong lòng, máu huyết dâng lên ngùn ngụt. Nếu như cứ tiếp tục xem, Lâm Phi cũng không dám bảo đảm, hắn có nhớ nổi mục đích ban đầu khi tới đây không.
Hơn nữa, so với điều khiến Lâm Phi khó chịu hơn cả việc nhìn được mà không sờ được là vô hình trước mắt người ta.
Lâm Phi không có ý ẩn nấp vậy mà nửa tiếng trôi cả, cô chủ nhà trẻ trung này chắc chắc cũng phát hiện ra vị khách không mời mà đến này.
Nhưng từ đầu tới cuối, cô ta vẫn không nói một câu, thậm chí còn không thèm nhìn Lâm Phi một cái đàng hoàng, đây rõ ràng là đang coi Lâm Phi như không khí mà.
Lâm Phi cạn lời bi thương tột độ. Hắn rất muốn kéo cô ả đang nhảy nhót không ngừng này ra hỏi xem ngoại hình hắn đại trà tới mức nào mà cô ta làm ngơ hắn.
Về ngoại hình của mình, Lâm Phi cũng tự tin đôi chút.
Mặc dù Lâm Phi hắn không đẹp trai như Phan An nhưng khí chất cũng không tệ, nói một cách tổng thể là hơi đẹp trai.
Cứ nói chuyện Lâm Phi thường tự khen mình anh tuấn đẹp trai trước mặt Mộ San San mà Mộ San San không phủ định hoàn toàn thì biết.
Tình cảnh bị con gái làm ngơ như ngày hôm nay, đã lâu lắm rồi Lâm Phi mới gặp phải. Đương nhiên với tố chất tâm lý của Lâm Phi, cũng không tới mức ảnh hưởng tiêu cực gì tới tâm trạng nhưng cũng khó tránh khỏi thất vọng.
Tách! Tách! Tách.
Thấy cô gái mặc bikini tiếp tục làm ngơ hắn nhảy nhót ở bên kia, Lâm Phi lấy điện thoại ra chụp liên tiếp ba sét hình.
“Anh làm gì đấy?!”
Từ khi Lâm Phi vào phòng, Ninh Kỳ vẫn nhảy không ngừng nhưng tới khi bị Lâm Phi đột ngột chụp ảnh, cô cuối cùng cũng dừng lại giận dữ nhìn Lâm Phi với khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng.
Trời đất thiên địa ơi, cuối cùng cô ấy cũng không nhảy nữa, cô ấy nhìn tôi rồi.
Bị Ninh Kỳ mắng nhiếc, Lâm Phi cũng không bất mãn, mà còn xúc động muốn rớt nước mắt.
Lâm Phi bình tĩnh lại lắc lư điện thoại nói: “Vui một mình không bằng để mọi người cùng vui, cảnh đẹp cần phải lấy ra cùng chia sẻ với mọi người. Đương nhiên, ngoài việc muốn càng nhiều người có thể thưởng thức vẻ đẹp của cô ra, tôi cũng muốn giữ làm kỷ niệm, dù gì không phải ngày nào tôi cũng có thời gian ngắm cô nhảy. Nào, mau nhảy tiếp đi, cô nhảy việc cô, tôi chụp việc tôi.”
Thấy Lâm Phi nói chuyện tự nhiên như những người quen đang nói chuyện không thể ngày thường hơn, Ninh Kỳ ngẩn người, một lúc không biết nên nói gì mới được.
Sau khi Lâm Phi vào trong phòng không lập tức trốn đi, Ninh Kỳ liền phát hiện ra vị khách không mời mà đến.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]