“Được rồi, nha đầu, mai chú tìm cháu rồi đưa đi sửa xe. Giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.”
Lâm Phi nhìn Hứa Doanh Doanh toan đòi Thiệu Khải bồi thường, Lâm Phi ít nhiều vẫn có chút áy náy. Dù sao cũng là do hắn chủ động đâm vào xe Thiệu Khải.
Không hiểu sao Hứa Doanh Doanh lại hiểu nhầm ý của Lâm Phi, cô nhóc giậm mạnh đôi cao gót: “Đại thúc, sao chú lương thiện vậy? Đối với loại người như cậu ta tuyệt đối không được nhân từ.”
Được rồi, cô nha đầu này đang giáo huấn Lâm Phi rồi đấy.
Lâm Phi dở khóc dở cười, cái từ “lương thiện” này nói thế nào thì cũng không phù hợp với Lâm Phi.
Nhưng dù Hứa Doanh Doanh đã nói như vậy thì Lâm Phi cũng không phản ứng lại gì.
Cô nha đầu này có một con mắt nhìn rất tinh tế, luôn phát hiện ra được phẩm chất ưu tú đang ẩn chứa bên trong con người hắn.
Lâm Phi còn đang cảm thán con mắt nhìn tinh vi của Hứa Doanh Doanh thì Thiệu Khải lại không nhịn được mà xông tới chỉ vào mặt Hứa Doanh Doanh.
Con mắt chết tiệt nào của cậu nhìn ra được ông chú này lương thiện vậy, tôi xin cậu có thể lau mắt cho sáng rõ ra được không. Xe và người tôi đã thế này rồi mà vẫn không thấy phản ứng gì từ ông chú bên cạnh cậu đâu.
Lương thiện, lương thiện cái mẹ gì chứ. Nếu ông chú đó có chút lương thiện thì tôi làm gì còn mạng đứng trước mặt cậu.
Đương nhiên những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-duong-binh-vuong/2709997/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.