“Thiệu Khải, cậu câm miệng đi, có tiền thì giỏi lắm sao, chú đây chỉ là không thích đem tiền theo người thôi.”
Hứa Doanh Doanh chịu không được sự chế giễu của đám người Thiệu Khải, đứng lên trước mặt Lâm Phi hai tay chống eo mà nạt vào mặt đám người của Thiệu Khải, vì Lâm Phi mà tranh cãi, trông cứ như con gà mái mẹ bảo vệ con vậy.
Nha đầu thối này, cũng hiểu mình đó.
Mặc dù biết rõ là Hứa Doanh Doanh chỉ tiện mồm nói như vậy, nhưng điểm này nha đầu đã nói đúng.
Lâm Phi đúng thực là không thích đem tiền theo người, tiền của hắn đều để ngân quỹ của tổ chức Phán quyết địa ngục quản lý, còn hiện tại thì trên người hắn thực sự là không có một đồng nào.
Có điều, hành động bảo vệ hết mực của Hứa Doanh Doanh lại khiển cho Lâm Phi có chút cảm động.
Mặc dù Lâm Phi cũng không cần sự bảo vệ đó của con bé, nhưng sự bảo vệ không chút vụ lợi, không chút giấu diếm đó của con bé lại như nhắc nhở Lâm Phi rằng, hắn đêm nay không chỉ có một mình.
“Được rồi, cũng không bõ công ở đây tranh cãi vỡi bọn chúng, cùng lắm ngày mai chú mua cho một chiếc như vậy, đi thôi.”
Hứa Doanh Doanh nghiến răng nghiến lợi, không biết làm thế nào với đám người Thiệu Khải, cứ nhìn nét mặt đang đỏ rực lên của Hứa Doanh Doanh, Lâm Phi cũng không giúp Hứa Doanh Doanh đi cãi nhau với đám trẻ ranh ý được, đành dứt khoát kéo con bé rời khỏi đây.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-duong-binh-vuong/2709985/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.