Chương trước
Chương sau
“Thiệu Khải, cậu câm miệng đi, có tiền thì giỏi lắm sao, chú đây chỉ là không thích đem tiền theo người thôi.”

Hứa Doanh Doanh chịu không được sự chế giễu của đám người Thiệu Khải, đứng lên trước mặt Lâm Phi hai tay chống eo mà nạt vào mặt đám người của Thiệu Khải, vì Lâm Phi mà tranh cãi, trông cứ như con gà mái mẹ bảo vệ con vậy.

Nha đầu thối này, cũng hiểu mình đó.

Mặc dù biết rõ là Hứa Doanh Doanh chỉ tiện mồm nói như vậy, nhưng điểm này nha đầu đã nói đúng.

Lâm Phi đúng thực là không thích đem tiền theo người, tiền của hắn đều để ngân quỹ của tổ chức Phán quyết địa ngục quản lý, còn hiện tại thì trên người hắn thực sự là không có một đồng nào.

Có điều, hành động bảo vệ hết mực của Hứa Doanh Doanh lại khiển cho Lâm Phi có chút cảm động.

Mặc dù Lâm Phi cũng không cần sự bảo vệ đó của con bé, nhưng sự bảo vệ không chút vụ lợi, không chút giấu diếm đó của con bé lại như nhắc nhở Lâm Phi rằng, hắn đêm nay không chỉ có một mình.

“Được rồi, cũng không bõ công ở đây tranh cãi vỡi bọn chúng, cùng lắm ngày mai chú mua cho một chiếc như vậy, đi thôi.”

Hứa Doanh Doanh nghiến răng nghiến lợi, không biết làm thế nào với đám người Thiệu Khải, cứ nhìn nét mặt đang đỏ rực lên của Hứa Doanh Doanh, Lâm Phi cũng không giúp Hứa Doanh Doanh đi cãi nhau với đám trẻ ranh ý được, đành dứt khoát kéo con bé rời khỏi đây.

Một chiếc Mercesder với Lâm Phi thì có thể cho được, hắn bây giờ thực sự là không có tiền, nhưng nhà vợ hắn Mộ San San thì không thiếu chút tiền, đều là người một nhà, chỉ một chiếc xe thôi mà Mộ San San chắc là sẽ cho Lâm Phi mượn chút tiền.

Nếu đám người của Thiệu Khải là một đám vô lại nào đó, Lâm Phi sớm đã xông đến cho mỗi đứa một đạp tung bay rồi, chứ có mà còn đứng đây lôi thôi với bọn nó.

Mặc dù nghi ngờ đám người của Thiệu Khải đích thị là đã gài Hứa Doanh Doanh, nhưng trước khi đánh cược thì Hứa Doanh Doanh cũng đã gật đầu đồng ý rồi, hơn nữa lại còn là tự nguyện tham gia.

Thua thì cũng đã thua rồi, Lâm Phi hoàn toàn có thể dùng vũ lực để lấy lại tiền và xe cho Hứa Doanh Doanh.

Nhưng thực lòng mà nói Lâm Phi cũng chả tội gì mà phải làm như vậy. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu của Lâm Phi vẫn là xem ý định của Hứa Doanh Doanh thế nào.

Chuyện đêm nay, một khi Lâm Phi dùng vũ lực để đòi lại, thì khó có thể bảo đảm rằng đám người của Thiệu Khải sẽ không quay lại trường mà rêu rao, nói Hứa Doanh Doanh thua không chịu nhận gì đó.

Ở độ tuổi này của Hứa Doanh Doanh, chính là giai đoạn dần hình thành tính tự trọng của mỗi con người, cũng chính là khoảng thời gian mà người ta coi trọng cái thể diện nhất. Đám người Thiệu Khải kia dù gì cũng là bạn học của con bé, Lâm Phi có thể không cần để ý đến hình tượng của mình, nhưng không thể để Hứa Doanh Doanh vì chuyện này mà phải suy nghĩ.

“Hừ, chỉ là một chiếc xe thôi mà, bản cô nương cũng không cần nữa.”

Hứa Doanh Doanh từ sâu trong tâm can thực sự không đành lòng, nhưng trên mặt cũng không để lộ ra cho Lâm Phi biết. Chỉ quay mặt về phía Thiệu Khải hừ một tiếng, rồi quay lại kéo bàn tay to lớn của Lâm Phi, chuẩn bị cùng Lâm Phi rời đi.

“Đại thúc, không sao, cũng chỉ là một chiếc xe thôi mà, cùng lắm thì bị mẹ cháu mắng cho một trận. Chú cũng mới tìm được việc, đừng vì cháu mà lãng phí tiền.”

Sự bướng bỉnh của Hứa Doanh Doanh nổi lên, chủ động an ủi Lâm Phi mà rằng.

Lâm Phi ngạc nhiên, với con mắt nhìn người của hắn há lại không nhìn ra Hứa Doanh Doanh không đành lòng. Có điều, nha đầu này như vậy cũng là an ủi chính bản thân con bé. Rõ ràng là nghĩ đến việc Lâm Phi trước đây đi bán hàng rong, không thể có nhiều tiền như vậy để mà mua xe cho nó.

Hứa Doanh Doanh ngang ngược là vậy, nhưng trong lòng lại rất tốt với Lâm Phi.

Con bé hiểu chuyện như vậy, Lâm Phi ngược lại lại cảm thấy cảm thấy có mấy phần có lỗi với nó. Con bé nhất mực chờ đợi hắn đến giúp nó lấy lại chiếc xe, vậy mà kết quả lại phải tự an ủi bản thân.

Từ trong đáy lòng có những cảm giác tội lỗi không rõ ràng với Hứa Doanh Doanh, trong lúc đang nghĩ có nên gọi điện cho Mộ San San, bảo cô ta nhờ người gửi cho ít tiền hoặc là gửi một chiếc xe đến đây.

“Đợi chút.”

Thiệu Khải đột nhiên gọi hai người lại.

“Làm cái gì, bổn cô nương muốn đi cũng không được sao, muốn đánh nhau thì cứ nói thẳng luôn ra đi.”

Hứa Doanh Doanh đúng lúc trong lòng đang không vui, lại bị Thiệu Khải gọi lại, thành thử con bé lại tìm được chỗ mà trút giận, quay người lại mà xỉ vả vào mặt Thiệu Khải.

Hứa Doanh Doanh không có ý định quay lại đánh nhau với Thiệu Khải, nhưng con bé nhớ rất rõ lần trước ở trong quán bar mấy tên khốn đã bị Lâm Phi xử lí gọn gàng như thế nào.

Bây giờ Hứa Doanh Doanh chỉ mong đám người của Thiệu Khải xông đến, sau đó Lâm Phi sẽ xử lí gọn gàng cả mấy tên bọn chúng, như vậy là con bé sẽ có thể cướp lại được chiếc xe rồi.

Thiệu Khải mặc dù rất hận Lâm Phi-một tình địch từ trên trời rơi xuống, nhưng cậu ta vẫn chưa hoàn toàn mất hết lý trí, nói cách khác, đối mặt với một người trưởng thành như Lâm Phi, cậu ta cũng chẳng đủ dũng khí mà đánh nhau, dù gì thì nó cũng chỉ là một đứa học sinh.

“Hai người không có vật gì bằng giá để đánh cược thì tôi có thể đổi thành đánh cược, chỉ cần Hứa Doanh Doanh đồng ý vui vẻ với cháu một đêm, cháu sẽ đua xe với chú. Chú mà thắng thì xe hai người có thể mang về.”

Câu này là Thiệu Khải nói thẳng với Lâm Phi, trong đôi mắt không hề giấu diếm sự khiêu khích.

Thằng nhóc này, còn nghĩ ra được cái trò này để chơi với hắn, Lâm Phi nhếch mép. Mặc dù không đến mức phải làm như cách của Thiệu Khải, nhưng Lâm Phi cũng phải công nhận rằng thằng nhóc Thiệu Khải này thực cũng biết chơi.

Theo tính cách của Lâm Phi, khi gặp sự khiêu khích đều sẽ sẵn sàng đương đầu. Nhưng lần này, Lâm Phi không muốn tham gia, thậm chí là cũng không muốn đua xe với Thiệu Khải.

Chỉ có thể nói rằng, đề nghị này của Thiệu Khải thật quá khốn nạn. Đem Hứa Doanh Doanh ra để đánh cược, điều này là một cái gì đó rất thiếu tôn trọng nhân cách cách của Hứa Doanh Doanh.

“Những lời đó là thật?!”

Lâm Phi cảm thấy thằng nhóc Thiệu Khải này có gì đó rất thiếu tôn trọng nhân cách của Hứa Doanh Doanh, nhưng Hứa Doanh Doanh thì lại như vớ được thuốc tiên vậy, đôi mắt mở to sáng rực lên.

“Đương nhiên, chỉ cần cậu gật đầu.”

Thiệu Khải ban đầu chỉ muốn đánh cược với Lâm Phi và Hứa Doanh Doanh một chút, không ngờ rằng Hứa Doanh Doanh lại có thể nóng lòng muốn chơi như vậy. Thiệu Khải liền cảm thấy kích thích, vội vã gật đầu.

Theo như cậu ta thấy, Lâm Phi nếu đã đi taxi đến đây, thế thì chắc chắn không có xe riêng. Một người đến cả xe riêng cũng không có, thì làm sao mà biết đua xe cho được.

Thiệu Khải mặc dù ít tuổi, nhưng nhờ điều kiện gia đình nên cũng đã chơi xe được hai năm rồi, cũng từng theo học đua xe chuyên nghiệp. Mặc dù cũng vỏn vẹn có vài kỳ, nhưng cậu ta cho rằng kỹ năng đua xe của bản thân cũng đã vượt xa so với người bình thường.

“Nha đầu, cháu tin tưởng chú thế sao. Cháu không sợ nhỡ chú thua, lại để cháu rơi vào tay hắn.”

Lâm Phi xoa xoa cái đầu của Hứa Doanh Doanh, dở khóc dở cướp nói.

“Cháu tin tưởng chú vô điều kiện.” Hứa Doanh Doanh vung tay múa chân cổ vũ tinh thần cho Lâm Phi, trong khi Lâm Phi đang nhìn con bé với ánh mắt trầm ngâm xúc động.

Cô nha đầu Hứa Doanh Doanh lại kiễng chân lên ghé sát vào tai Lâm Phi, thì thầm: “Đại thúc, chú cứ đua đi, thua cũng không phải lo. Chú mà có thua, thì hãy lái xe đến chỗ cháu đứng, đợi cháu lên xe rồi chú cháu mình chạy.”

Mẹ nó, thì ra con bé tiểu quỷ này có chủ ý như vậy, vậy mà còn đang cảm động vì nó chứ, Lâm Phi giờ mới thực sự trắng mắt ra.

Quả nhiên là giang sơn dễ đổi bản tính khó rời, Lâm Phi cũng cảm thấy thương thay cho Thiệu Khải. Thằng nhóc chắc vẫn đang nghĩ mình đang có lợi thế, đâu ngờ rằng con tiểu quỷ này sớm đã nghĩ đến đường lui rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.