Chương trước
Chương sau
“Vi Vi à, đó là cô không đúng rồi, là cấp trên của tôi, cô sao có thể qua cầu rút ván, dùng xong thì bỏ thể được. Nếu như để đồng nghiệp trong công ty biết được, cô bảo tôi giấu mặt đi đâu, sau này không được tùy tiện nói đuổi tôi nhá, tuyệt thế nam nhân như tôi mà cô nỡ bỏ đi, thì tìm đâu được người như thế.”

Thấy Lăng Vi Vi không vì những chuyện đêm nay mà động lòng, Lâm Phi cũng đành phải xuống nước, lại bắt đầu nịnh nọt.

Lâm Phi ngoài miệng thì nịnh nọt, trong lòng lại tự an ủi bản thân, hắn nói như vậy cũng là để mong thay đổi suy nghĩ và xoa dịu tâm trạng của cô ta.

Tôi là người tốt, cô nên cảm ơn tôi mới phải, cảm ơn tôi thì tốt nhất là làm cái gì đó thân mật một chút, nếu được thì tình một đêm tôi cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận.

Trong đầu Lâm Phi lúc này chỉ toàn ý nghĩ dâm tà, nếu như người đẹp mà có đưa ra một vài yêu cầu quá đáng một chút thì mình vẫn nên chấp nhận, chấp nhận, vẫn là … chấp nhận.

Còn Lăng Vi Vi lại đang bị làm cho phát bực đến sắp không chịu nổi nữa, nếu như như bây giờ Lăng Vi Vi đọc được những suy nghĩ trong đầu của Lâm Phi, lúc đó thì chẳng còn ân với nhân gì nữa, vứt hết sang một bên, cô ta phải bóp chết Lâm Phi trước đã.

“Lâm Phi, tên khốn nạn, anh vừa nói cái gì cơ, anh nói rõ ràng xem nào, cái gì mà dùng sao rồi bỏ, mà tôi có đuổi anh thì đã làm sao?”

Gương mặt xinh đẹp của Lăng Vi Vi tái xanh tái nhợt đi, nếu không phải hai tay đang phải giữ cái áo của Lâm Phi để che đi phần cơ thể xuân sắc vô biên kia, thì Lăng Vi Vi thật muốn vả vào mặt của Lâm Phi.

Toàn bộ những tình cảm tốt đẹp có được sau cơn khổ ải trong đầu của cô ta, nào là may mắn, giải thoát, ơn huệ, … tất cả đều đi đâu mất hết rồi, chỉ còn lại duy nhất là sự tức giận.

Một câu quở trách bình thường sau khi được nói lại bằng giọng của tên vô liêm sỉ Lâm Phi hoàn toàn đã bị thay đổi, mấy câu nói vừa rồi nói như kiểu Lăng Vi Vi mới là bạn trai của Lâm Phi vậy.

Nếu chỉ dựa vào mấy câu nói đó, người không hiểu rõ sự tình không biết chừng sẽ nghĩ Lăng Vi Vi là người con gái trụy lạc không biết chịu trách nhiệm.

“Ô, đó không phải là trợ lý Lâm và chủ tịch Mộ sao, muộn như vậy rồi hai người còn đứng trước cửa hộp đêm làm gì vậy, trông bộ dạng của hai người, không phải đang cãi nhau đấy chứ?”

Trong lúc Lăng Vi Vi đang ép Lâm Phi phải nói cho rõ ràng, trả lại sự minh bạch cho cô ta, thì một bóng dáng xinh đẹp bước đến, với một phong cách phong tình vô lượng, dáng đi dong đưa lúc lắc.

Cô gái đi đến chỗ Lâm Phi và Lăng Vi Vi có một gương mặt ngọc ngà tuyệt sắc vạn phân, lúc tươi cười hiện ra một sức hút đến mê hoặc lòng người.

Nếu như là ở một thời gian và không gian khác, chẳng hạn như là mười hai giờ đêm ở một hộp đêm hay quán bar, gặp được báu vật như vậy thì Lâm Phi chắc chắn sẽ đến bắt chuyện rồi tán tỉnh cho xem.

Nhưng quay người nhìn kỹ người đang bước đến, tim Lâm Phi liền đập thình thịch, có cảm giác không lành.

Người đến không ai khác lại chính là người ban nãy Lâm Phi bỏ rơi trên xe Thẩm Bội Ni.

Sau khi Lâm Phi xông vào hộp đêm Đế Hào, trong lòng chỉ nghĩ đến việc cứu Lăng Vi Vi, mà quên mất bảo bối Thẩm Bội Ni này.

Nhìn đôi mắt phượng nhuộm đỏ như máu, Lâm Phi có dùng chân cũng nghĩ được, Thẩm Bội Ni trong lúc chờ đợi hắn đã phải chịu nhiều áp lực tâm lý đến nhường nào. Đen đủi quá mà, vừa mới trêu ghẹo Lăng Vi Vi được hai câu thì đã bị cô ta bắt gặp rồi.

Chỉ thông qua cái giọng điệu của Thẩm Bội Ni cũng có thể đoán được trong lòng cô ta đang tức giận đến mức nào rồi, thiết nghĩ, nếu như để Thẩm Bội Ni chờ thêm lúc nữa chắc cô ta sẽ biến thành oán phụ mất.

“Sao cô lại ở đây?”

Lăng Vi Vi khi nãy không ở cùng với hai người họ, nên dĩ nhiên không biết Lâm Phi đi xe của Thẩm Bội Ni đến cứu cô ta. Trong lòng còn đang nghĩ làm sao để Lâm Phi trả lại sự trong sạch cho cô ta, thì Thẩm Bội Ni đột nhiên xuất hiện, vừa lên tiếng đã làm rối tung hết mọi thứ.

Quan hệ giữa hai người họ vốn đã không tốt, bây giờ mà Lăng Vi Vi có niềm nở được với Thẩm Bội Ni mới là lạ!

Thẩm Bội Ni cũng chẳng để ý đến giọng điệu của Lăng Vi Vi mà bước đến chỗ Lâm Phi. Trước ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Phi, rất tự nhiên níu lấy cánh tay Lâm Phi, giọng điệu oán trách: “Đúng là đồ vô tâm, còn không mau nói cho trưởng phòng Lăng, tại sao tôi lại ở đây, còn không mau để cô ta về đi, chúng ta còn phải đi ăn nữa.”

Trời đất ơi, Lâm Phi được một trận đau đầu, vừa mới thoát khỏi hang sói giờ lại dính ngay hang hùm!

Nếu như có thể được chọn, Lâm Phi nguyện quay lại đối mặt với đám người của Thanh Long bang, chứ kẹp giữa hai người này, hòn bi của Lâm Phi thực sự đau, rất đau!

“Vi Vi, chuyện này là…”

Giữa ba người thì Thẩm Bội Ni chắc chắn là người vô tội nhất, hoàn toàn là cá gặp tát ao. Chính Lâm Phi kéo cô ta dính vào vụ này, vì để nhanh chóng cứu Lăng Vi Vi, Lâm Phi suýt nữa khiến con Audi Q7 của Thẩm Bội Ni thành đống phế liệu.

Đúng ra mà nói, Lâm Phi và Lăng Vi Vi đều mắc nợ Thẩm Bội Ni.

Vừa nghĩ đến đó, Lâm Phi định giải thích cho Lăng Vi Vi hiểu, tránh Lăng Vi Vi hiểu nhầm Thẩm Bội Ni.

“Im đi!” không biết có phải Lăng Vi Vi ăn nhầm thuốc súng không, hay là thế nào, lạnh lùng cắt ngang lời của Lâm Phi.

Sau đó đôi mắt Lăng Vi Vi lạnh lùng nhìn Thẩm Bội Ni, nói: “Chị bớt lấy Lâm Phi ra nói chuyện đi, đêm nay rõ ràng là Lâm Phi hẹn tôi, sao có thể đi ăn với chị được, còn không mau lại đây!”

Câu cuối cùng rõ ràng là nói với Lâm Phi.

Mặc dù Lâm Phi rất kinh ngạc, hắn đã hẹn với người đẹp lúc nào, nhưng rõ ràng thì lúc đó tốt nhất là không nên nói gì, một khi mà đã mở mồm cũng đồng nghĩa với việc phá vỡ sân khấu của người đẹp, sau này ở công ty cũng sẽ không phải chỗ nào cũng đi lại thỏa mái được nữa.

Lăng Vi Vi vừa nói, vừa sốc lại cái áo của Lâm Phi đang mặc trên người mình, như là để thị uy với Thẩm Bội Ni vậy.

Không ngờ rằng, Thẩm Bội Ni sớm đã biết ngọn ngành sự việc này, cô làm như vậy ngược lại lại làm cho Thẩm Bội Ni được ra cười nhạo: “Tôi vốn còn đang lo Trưởng phòng Lăng gặp phải tên Hàn Khải Minh, trông thấy bộ dạng bây giờ của hắn trưởng phòng Lăng, tôi cũng phần nào yên tâm rồi. Đi thôi, tình yêu, chúng ta đi ăn cơm, để tôi chờ hơi lâu rồi đó.”

Câu cuối cùng, rõ ràng cũng là ý nói với Lâm Phi, đã thế còn lấy tay véo vào eo Lâm Phi, rồi ghé sát miệng vào tai Lâm Phi thì thầm.

Mẹ nó, báu vật này, sớm muộn cũng có ngày hắn chinh phục được!

Lâm Phi bị hơi thở phảng phất tựa hương lan của Thẩm Bội Ni làm cho trong lòng dậy lên ý niệm đứng núi này trông núi nọ. Nếu như trước mặt không phải là Lăng Vi Vi đứng nhìn chằm chằm như hổ đói, Lâm Phi chắc chắn sẽ ôm lấy vòng eo rắn nước của Thẩm Bội Ni, sau đó đặt lên đôi môi mềm mại tựa hoa hồng đó một nụ hôn ngọt ngào.

“Cô, cô làm sao biết được…”

“Lúc trước Hàn Khải Minh cũng phái người đến bắt tôi, lúc đó tôi lại vừa hay ở trên xe của Bội Ni, nói đúng ra chuyện đêm nay là chúng ta đã liên lụy đến Bội Ni, vì để kịp đến cứu cô, mà suýt nữa thì làm hỏng xe của Bội Ni.”

Lâm Phi liền chớp lấy thời cơ, đem toàn bộ sự việc giải thích cho Lăng Vi Vi, tránh Lăng Vi Vi lại nói thêm điều gì ảnh hưởng đến hòa khí và khiến lời nói của mình đi quá giới hạn.

Lâm Phi cũng không còn cách nào khác, không giải thích thì cũng không được, đừng tưởng bây giờ Lăng Vi Vi nhịn nhục xuống nước, một khi qua đêm nay, cô ta bình tâm trở lại, nghĩ đến chuyện đêm nay đấu khẩu thua Thẩm Bội Ni chắc chắn sẽ tìm Lâm Phi tính sổ.

Phụ nữ vốn đã là loài động vật không nói đạo lý, điểm này thì mấy năm nay Lâm Phi đã được trực tiếp trải nghiệm một cách rất sâu sắc rồi. Vì để sau này không để Lăng Vi Vi mượn cớ tìm mình tính sổ, Lâm Phi đành phải mượn tay Thẩm Bội Ni để giải thích cho Lăng Vi Vi.

“Không biết là có liên lụy hay không, dù sao ba người chúng ta cũng không xảy ra chuyện lớn gì, chỉ là tôi không ngờ tên Hàn Khải Minh lại là kẻ điên rồ như thế, phải rồi, Hàn Khải Minh sao rồi, có cần bảo công an bắt hắn không?”

Thẩm Bội Ni ngược lại rất thỏa mái không hề có ý tính toán, nhưng cô ta hiển nhiên không quên nhân vật chính đêm nay là Hàn Khải Minh, cô ta lên tiếng hỏi với giọng hơi run.

“Không cần đâu, hắn chết rồi.”

Lâm Phi đáp lời Thẩm Bội Ni, bàn tay thì lại hướng về phần to tròn nhất trên người Thẩm Bội Ni mà sờ.

Cô ta liền véo một cú thật đau vào vùng eo của hắn, đối với hắn ta điều đó lại như là một sự cám dỗ, đâu có lý gì mà không đáp trả.Chương 52: Khiêu khích

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.