“Thật sự muốn tôi gọi sao?”
Khi Lâm Phi còn đang nghĩ mình nghe nhầm thì Mộ San San đang nằm trong lòng hắn lên tiếng một cách lạnh lùng.
“Đương nhiên…đương nhiên không phải rồi, vợ à, muộn lắm rồi, ngày mai còn phải đi làm, anh về phòng ngủ trước nhé.”
Cảm thấy giọng điệu người con gái trong lòng mình bỗng nhiên lạnh nhạt, Lâm Phi vội vàng đổi giọng, đặt cô vợ xuống rồi chạy một mạch về phòng không dám quay đầu lại.
Đúng là nực cười, dám dùng ngữ khí đó nói chuyện, Mộ San San đã lấy lại tinh thần rồi, hắn ta không chạy thì có mà chờ chết à?
Đôi mi dài cong vút của Mộ San San vẫn còn ngấn nước, nhưng đôi mắt đã quay về trạng thái lạnh như băng giống như thác nước tuôn trào, nhìn theo hướng Lâm Phi rời đi.
Kỳ thực khi Lâm Phi đe doạ Mộ San San phải cởi đồ, cô ta đã dần tỉnh lại, có điều khi đó vẫn còn chưa xác định tỉnh táo lại hẳn.
Vả lại lúc đó Mộ San San cũng muốn nhân cơ hội này thử thăm dò nhân phẩm của Lâm Phi, dù sao thì sau này hai người cũng chung sống dưới một mái nhà.
Cho nên bộ dạng mềm yếu của con gái phần lớn đều là giả bộ mà ra.
Mộ San San ít nhiều cũng hiểu bộ dạng đó của mình có sức hút rất lớn đối với đàn ông. Ở trong tình cảnh đó, Lâm Phi có thể nhẫn nhịn không đụng chạm đến cô ta thì Mộ San San thực sự cảm thấy có chút bất ngờ.
Trải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-duong-binh-vuong/2709877/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.