Chương trước
Chương sau
“Nhìn vợ mình không phạm pháp chứ nhỉ.” Lâm Phi ngồi ngay nhắn trước mặt Mộ San San, nheo mắt cười đáp.
Mộ San San ngây người, cho dù có không muốn tin thì cũng không thể thay đổi được một sự thật cô ta chính là vợ của Lâm Phi.
Chưa cần nói đến việc Lâm Phi nhìn chằm chằm cô ta, cho dù là làm gì đi quá giới hạn với cô ta thì cũng không vi phạm pháp luật.
Mộ San San bình thường tiếp xúc với các quan chức cấp cao, gặp mặt với các lãnh đạo tầm cỡ thế giới cũng không hề luống cuống mất bình tĩnh, nhưng giờ lại không biết phải nói làm sao.
“Chúng ta nói chuyện.” Mất một lúc lâu sau, Mộ San San mới trả lời Lâm Phi, bày ra bộ dạng muốn thương lượng.
Sau này hai người phải chung sống dưới một mái nhà nên với “mối quan hệ vợ chồng” như hiện tại của cả hai người mà nói thì có một số việc đương nhiên phải nói thẳng.
Tiếp đó, hai người bọn họ bắt đầu đàm phán thương lượng.
Lâm Phi đã đồng ý với một số điều kiện của Mộ San San, Mộ San San mới đồng ý để hắn tạm thời sống chung nhà. Nói tóm lại về cơ bản chính là Lâm Phi không được tuỳ tiện ra vào phòng của cô ta, không được tuỳ tiện đưa bạn về nhà, không được đụng vào đồ dùng riêng tư của cô ta.
Nhưng hai người là vợ chồng thì dù đã ở chung nhà nhưng lại sống ở hai căn phòng khác nhau.
……..
Ngày thứ hai, Lâm Phi phải đến công ty làm việc.
Hắn thuộc tuýp chuyên gia nằm ườn trên giường nhưng hôm nay hắn biết không thể ngủ nướng được nữa. Sau khi Mộ San San thức dậy liền cho dì Tuyết gọi hắn một lượt, rồi mới đích thân gọi hắn dậy.
“Tôi cần phải nhắc nhở anh một câu, chỗ chúng ta đang ở không hề gần công ty, hơn nữa xung quanh cũng không có xe buýt hay taxi. Nếu anh không muốn đi bộ đi làm thì anh còn mười phút nữa ăn cơm.”
Sau khi Lâm Phi ôm bộ mặt bất mãn xuống tầng, Mộ San San ngồi ngay ngắn phía trước bàn ăn lạnh lùng nói.
Mộ San San là một người rất đúng giờ, về điểm này thì Lâm Phi đã hiểu rõ. Quan niệm trước đây của Lâm Phi về thời gian cũng rất chặt chẽ, vì những việc hắn làm trước đây đều là những việc nguy hiểm liên quan đến tính mạng, cho dù là không phút không một giây. Nếu như không chắc chắn về thời gian thì rất có thể sẽ bị mất mạng.
Thật đáng tiếc, Lâm Phi quay về thành phố Trung Hải, xa rời cuộc sống tàn sát nên đương nhiên cuộc sống thoải mái đến thì cứ thế hưởng thụ thôi.
Lâm Phi ngáp một cái, nói với giọng không hề quan tâm: “Anh nói này tổng giám đốc Mộ, cả công ty không phải em nói là được sao, làm gì mà phải căng thẳng thế. Tốt xấu gì thì anh cũng là chồng em, có muộn một hai tiếng đồng hồ cũng chả ai dám nói gì. Nếu không thì anh ngủ bù thêm một giấc, thế nào?”
Trông cái bộ dạng lười nhác lôi thôi lếch thếch của Lâm Phi, Mộ San San ném luôn cái thìa trên tay mình vào đầu hắn khiến Lâm Phi tỉnh táo lại.
Còn chưa chính thức đi làm mà đã thích muộn giờ, còn nói đây là điều đương nhiên, nếu như thực sự vào công ty rồi thì nói không chừng sẽ giở trò gì nữa.
Cũng may Mộ San San cũng chẳng mong chờ gì một ông chồng hờ như Lâm Phi có thể giúp mình việc gì ở công ty, cô ta hít sâu một hơi rồi nói với giọng nghiêm túc: “Công ty có quy định của công ty, nếu ai cũng giống như anh thì tôi quản lý thế nào. Mặc dù tôi là tổng giám đốc, nhưng trên tôi còn có chủ tịch hội đồng quản trị , mọi công việc trong công ty cũng không phải do mình tôi nói mà quyết định hết được.”
“Hoá ra vậy, thế thì không phải sau này không được ngủ tiếp nữa rồi à.”
Mặc dù mồm mép đang trách móc nhưng Lâm Phi cũng không phải không hiểu chuyện. Dù hắn chưa từng học đại học, nhưng kể cả chưa được trải nghiệm thì cũng đã từng nghe nói qua, hắn cũng hiểu phần nào cơ cấu tổ chức của các công ty hiện nay.
Dù Mộ San San là tổng giám đốc nhưng đúng như cô ta nói, trên cô ta còn có chủ tịch hội đồng quản trị.
Một khi cô ta làm không tốt thì chủ tịch hội đồng quản trị sẽ xem xét thay thế vị trí của cô ta. Mặc dù Mộ Hồng là chủ tịch hội đồng quản trị nhưng trong tay ông ta thâu tóm cổ phần của tập đoàn Mộ Thị, không có quyền phán quyết thì sao chứ.
“Anh muốn ngủ thêm thì tôi không đợi anh nữa.”
Mộ San San cũng không muốn vòng vo mãi với Lâm Phi, cô ta đã hết kiên nhẫn với hắn.
Nếu không phải là do Mộ Hồng yêu cầu thì có đánh chết Mộ San San cũng không để một tên lười nhác lôi thôi như hắn vào công ty.
Sau mười phút, Mộ San San cầm chìa khoá lên và túi LV được thiết kế riêng cho mình đi ra ngoài, không mảy may có ý định đợi Lâm Phi.
Lâm Phi thấy cô gái trước mặt mình không có ý đùa cợt, để không phải cuốc bộ đi làm, hắn ăn vội rồi vội vàng đuổi theo Mộ San San đi ra cửa.
“Không phải là oan gia thì thật sự không biết cô chủ và cậu chủ bao giờ mới có thể trở thành vợ chồng thật sự, chỉ hy vọng tấm lòng của ông chủ không bị uổng công.”
……
Bên ngoài biệt thự, sau khi Mộ San San lái xe ra, Lâm Phi không kìm nén được mà than thở: “Vợ ơi, không phải là em chuẩn bị mở triển lãm xe chứ?”
Cái hầm để xe của Mộ San San cũng sắp bằng một bãi đỗ xe rồi. Bên trong đỗ đầy các loại xe xa xỉ đủ màu sắc, xe Ferrari tuột dốc, xe Lamborghini bản giới hạn, xe Jaguar bản mới nhất, xe Maserati, xe Posche bản thiết kế đẳng cấp nhất…
Tổng giá trị những chiếc xe trong hầm xe của Mộ San San cũng phải đến năm nghìn vạn đổ lên.
Lâm Phi nghiêng đầu liếc nhìn Mộ San San với dung mạo xinh đẹp nhưng không dễ trêu đùa, trong lòng thầm than thở: “Người con gái này không chỉ xinh đẹp đến mức chim sa cá lặn mà còn giàu nứt đố đổ vách.
Lâm Phi bày ra bộ dạng lấy lòng, nói với Mộ San San: “Rốt cục thì anh cũng hiểu được tại sao nhiều người lại thích mặt dày rồi, vợ à, em đã đồng ý bao cấp cho anh rồi thì yêu cầu của anh cũng không cao, em tặng anh chiếc xe Landrover đó là được rồi, dù sao chiếc xe đó cũng không hợp với con gái như bọn em.”
Mộ San San nhìn Lâm Phi với ánh mắt lạnh lùng: “Tôi không thích nuôi loại ăn hại.”
Cuối cùng thì Mộ San San cũng chọn chiếc BMV7, mặc dù chiếc xe này được coi là loại xe đời thấp trong bộ sưu tập xe của cô ta nhưng không phải ai cũng có thể lái được.
Chiếc xe BMV7 lái ra khỏi biệt thự Lệ Thuỷ, đi về phía tập đoàn Mộ Thị.
Lâm Phi không hề cảm thấy ngại ngùng mà nói thẳng ra nhu cầu của mình: “Vợ ơi, sau khi tới công ty thì em cho anh làm chức phó tổng là được rồi, về tiền lương ấy mà, đều là người một nhà cả, một năm vài chục vạn là được rồi.”
“Anh nghĩ nhiều rồi, công ty không có cái chức phó tổng đâu.” Mộ San San không thèm nhìn Lâm Phi, cô đã bắt đầu quen với sự vô sỉ của Lâm Phi.”
Vì năng lực của Mộ San San và khả năng thương mại xuất sắc của cô ta mà tập đoàn Mộ Thị không cần đến chức phó tổng, chủ tịch hội đồng quản trị cũng đã nhiều lần đề bạt chức danh phó tổng nhưng đều bị Mộ Hồng từ chối.
Lâm Phi nói với vẻ không cam lòng: “Đấy là do trước đây anh chưa vào công ty, không ngoại lệ được một lần à. Nói thế nào đi nữa thì anh cũng là chồng em mà. Thực sự nếu không được thì cho anh một chức trưởng phòng thôi cũng được, anh cũng không phải kén chọn gì.”
“Bản chất của anh thế nào anh tự hiểu, tôi không muốn một con sâu làm rầu nồi canh.”
Mộ San San không thèm liếc hắn, nói lạnh lùng: “Còn nữa, tới công ty thì mối quan của chúng ta là mối quan hệ cấp trên cấp dưới, tuyệt đối không được để người khác biết là quan hệ vợ chồng. Tôi không thích anh lợi dụng tôi để làm xằng làm bậy ở công ty.”
“Vậy em nói cho anh biết anh làm gì ở công ty đi chứ?”
Theo như Lâm Phi đoán mò thì với tính cách của Mộ San San tuyệt đối không bao giờ sắp xếp hắn vào chức vụ cấp cao trong công ty, cùng lắm là một chức vụ nhàn rỗi có cũng như không.
Lâm Phi dùng ánh mắt liếc lên liếc xuống cơ thể với những đường cong quyến rũ của Mộ San San, cười nói: “Không phải em định sắp xếp cho anh làm thư ký đấy chứ, có việc thì làm thư ký, không việc cũng là thư ký. Anh bảo này vợ, sao em cứ mãi không chung phòng với anh nhỉ, hoá ra là em thích vậy à.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.