Tôi ngẩng đầu nhác trông, chỉ thấy trước đại môn của Thẩm gia, có một cái bóng co tròn, từ xa nhìn không rõ lắm, cuối cùng cũng chẳng nhận ra đó là thứ gì.
Băng Nhưng đã sớm rút kiếm ra, giành đi lên phía trước, chúng tôi thì theo sau. Đi tới cửa, mới phát hiện ra cái bóng co tròn đó là một người. Người này đang rúc vào góc tường, lạnh run lên bần bật. Thấy có người đi qua, người đó ngẩng đầu lên. Băng Nhi tinh mắt, thốt lên đầy sợ hãi: “Lạc Lạc!”.
Giờ tôi mới nhận ra, người trước mắt không ngờ lại là Lạc Lạc! Nhờ vào ánh đèn lồng, tôi thấy cô áo quần rách rưới, đầu tóc rối bù, lạnh tới mức run lập cập. Thấy chúng tôi, Lạc Lạc xoay người đứng lên bỏ chạy. Băng Nhi vội gọi: “Lạc Lạc!”.
Lạc Lạc còn chưa chạy được bao xa, Băng Ngưng hành động nhanh nhẹn, một phát đã túm được vạt áo của cô. Cô có muốn chạy nữa cũng không chạy được. Băng Ngưng đưa cô đến trước mặt chúng tôi, cô cúi đầu, thấp giọng nói: “Tiểu thiếu phu nhân, Biểu tiểu thư…”, còn chưa nói hết câu, nước mắt đã chảy xuống.
Tôi lấy làm kinh ngạc: Vì rằng Lạc Lạc mà tôi biết là một người cương nghị kiệm lời, trước giờ không hề dễ dàng rơi nước mắt. Trong lòng tôi chợt lạnh đi, khẽ khàng hỏi: “Lạc Lạc, tỷ tỷ đâu?”
Lạc Lạc ngước đôi mắt trĩu nước lên, thút thít trả lời: “Ngày ấy, Tiểu thiếu phu nhân dặn dò nô tỳ chờ Đại thiếu phu nhân ở Tây Đăng khẩu, nhưng nô tỳ chờ cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-dung/2152951/quyen-1-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.