“Ấy…” Khánh thúc làm sao có thể ngờ đến tình huống này, trong lúc nhất thời khó có thể lựa chọn, Thẩm Tề kêu to: “Chiếu theo quy định, trong cuộc thi khoa cử, nếu có ai rời khỏi nơi thi đấu giữa chừng, chẳng khác nào tự động bỏ thi. Sơ Thiên Khoát, chẳng lẽ huynh thật sự muốn bỏ cuộc so tài, chắp tay nhận thua ư?”.
“Hứ! Bỏ cái con bà ấy, ông đây không đi nhà xí, xảy ra tai nạn chết người ngươi chịu trách nhiệm à? “. Sở Thiên Khoát gào lên, lần này tôi có nghe ra giọng Tiêu Tiếu một chút. Cũng may những người khác đều không chú ý. Lúc này, Tiêu Tiếu đã ôm bụng nhảy xuống khỏi đài cao, lẩn vào trong đám người từ lâu. Bàng Tam mập cười nói: “Đây là tửu sư Đông Ngụy tài giỏi các người nói đến đấy à? Còn chưa bắt đầu tỷ thí, đã bị dọa đến mức cúp đuôi tè ra quần chạy trốn rồi. Trận tỷ thí này còn tỷ với thí cái gì nữa? Mau mau dâng tiền thưởng lên cho Bàng Tam gia gia, chuẩn bị tam đài đại kiệu rước gia gia vào phường rượu Thẩm gia đi”.
Lão phu nhân vốn ngồi trên khán đài cao, không nói một lời, nghe Bàng Kiến nói thế, mặt không tỏ vẻ hờn giận, chỉ lạnh lùng: “Bàng Tam mập, Thẩm gia ta chỉ mời một kẻ hạ nhân đặng xử lý việc của phường rượu, đáng dùng tam đài đại kiệu sao?”. Bàng Kiến giờ mới nhận ra mình lỡ lời, vội vàng nói lấp: “Là tôi nói hưu nói vượn. Xin Thẩm lão phu nhân khai ân, xin…”.
Lúc này, “Sở Thiên Khoát”,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-dung/2152925/quyen-2-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.