“Thiếu phu nhân, cô chờ em một chút, em đi cùng cô.” Minh Nguyệt Hân Nhi nói xong, vội vàng đuổi theo tôi. Nhưng giọng nói của con bé càng ngày càng yếu, dần dần không còn nghe rõ nữa. Tôi cũng không biết mình lấy đâu ra sức mạnh lớn nhường ấy, lại có thể chạy nhanh như vậy.
Chẳng mấy tôi đã chạy đến trước sòng bạc Tam Bảo. Hai người giữ cửa vốn nhận ra tôi, bọn họ đến nhà tôi tróc nợ đâu chỉ có một lần. Thấy tôi, một người nói: “Thì ra là Thẩm đại thiếu phu nhân. Ông chủ của chúng tôi sớm biết cô sẽ đến đây. Muốn tìm cha cô phải không? Làm phiền đi theo tôi vậy”.
Người nọ nói xong, cũng không dẫn tôi vào bên trong sòng bạc, mà lại đi về hướng cổng chợ bán đồ ăn trông rất bẩn thỉu. Chợ bán đồ ăn này vốn do triều đình dựng lên để xử trảm phạm nhân tội ác tày trời. Sau này quốc gia trời yên biển lặng, những người có tội phải chết cũng ít đi, vì thế nơi này liền dần dần biến thành chốn tụ tập của người nghèo khổ. Chợ bán đồ ăn, chợ bán cá, quầy cờ bạc vụn, ăn mày…hạng người tam giáo cửu lưu [1] gì cũng có hết.
[1] Tam giáo là ba phái giáo, Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo, Cửu lưu là chín trường phái học thuật chủ yếu trong thời Chiến quốc ở Trung Quốc, gồm có Nho gia, Đạo gia, Âm Dương gia, Phật gia, Danh gia, Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia. Từ này dùng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội.
Một góc chợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-dung/2152891/quyen-2-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.