“Ha ha ha…các ngươi tưởng ta ham thích Thẩm gia lắm à? Cũng mong một ngày nào đó, người nhà họ Thẩm không phải quỳ xuống cầu xin ta!”. Đỗ Linh Nhược vừa nói vừa đi thẳng ra ngoài.
“Đỗ tiểu thư!” Sắc mặt Lão phu nhân trở nên cực kỳ khó coi: “Xin chậm bước!”.
“Hồng Nhi!” Lao phu nhân quát: “Hôm nay bất kể thế nào, con cũng phải thành thân với Đỗ tiểu thư! Ta thà rằng để con chết, cũng không cho phép con cùng người đàn bà này bỏ trốn, mất hết thể diện!”. Lão phu nhân vừa nói vừa ho dữ dội: “Hiện giờ con dám đi. ta lập tức chết ngay trước mặt con!”. Đang nói chuyện, chẳng biết từ khi nào, bà đã cầm một cái kéo trong tay. Có lẽ là đã chuẩn bị từ trước, trong lòng tôi không khỏi thán phục cao minh của Lão phu nhân. Có lẽ từ khi Thẩm Hồng bắt đầu chạy đi, bà đã dự liệu được giờ phút này rồi.
Vẻ mặt Thẩm Hồng nhất thời có phần do dự. Chàng không thể trơ mắt nhìn người mẹ sinh ra mình, máu nhuộm chính đường.
Tôi thầm thở dài một tiếng, nắm tay Thẩm Hồng nói: “Tướng công chàng ở lại đi. Chúng ta hữu duyên vô phận, kiếp sau tiếp tục làm phu thê”. Nói xong, tôi lìa bỏ Thẩm Hồng, chạy ra bên ngoài. Mới chạy được vài bước, không ngờ lại đụng vào ngực một người. Ngửng đầu nhìn lên, người nọ là Tiết vương gia.
Tiết vương gia thấy tôi, cười nói vẻ chế giễu: “Thẩm thiếu phu nhân, mới chóng thế đã đi rồi à?” Tôi lạnh lùng nhìn y, đi thẳng về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-dung/2152882/quyen-2-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.