Lại một năm nữa, xanh bờ dương liễu, “Áo ai ướt đẫm mưa hoa hạnh, mặt thời êm ả gió cành dương (1)''.
(1) Trích hai câu thơ cuối trong bài Tuyệt cú của nhà thơ Tăng Chi An thời Tống.
Từ cuối mùa thu năm ngoái, sau khi Thẩm Hồng lấy Đỗ Linh Nhược và tôi làm bình thê cùng một ngày, sức khoẻ vốn đã không tốt lắm, bởi trước đó nát rượu trong một thời gian dài, tinh thần bị dằn vặt, cộng thêm lửa giận công tâm, nhất thời lại bỗng đổ bệnh. Bệnh tình lần này đến với khí thế hung hăng, đại phu chẩn đoán là do trúng gió. Triệu chứng của trúng gió là bản hu tiêu thực (2),âm dương không cân bằng, khí cơ rối loạn; tiêu biểu là phong hoả cùng đốt, đờm bị tắt nghẽn, ứ huyết bên trong. Căn bệnh này của Thẩm Hồng làm da thịt tê bì, mắt miệng méo vẹo, mở miệng khó khăn.
(2) Bản hư chủ yếu là ba tạng âm hư, đó là phế, tỳ, thận, trong đó thận hư là chính. Tiêu thực chủ yếu là táo nhiệt dương cang, thường kèm theo huyết ứ đàm.
Đỗ Linh Nhược vốn hận Thẩm Hồng và tôi thấu xương, kể từ đó, lại càng không đến thăm chàng. Thẩm gia lớn như vậy, chỉ còn tôi và Băng Ngưng, Bảo Bảo, Minh Nguyệt Hân Nhi ngày đêm chăm sóc Thẩm Hồng. Nữa năm trôi qua, dù bệnh tình của chàng phần nào chuyển biến tốt đẹp, nhưng vẫn nằm bẹp không dậy nổi. Lão phu nhân vốn mang thành kiến với tôi, nhưng thấy tôi chăm nom Thẩm Hồng, áo không kịp cởi đai (3),hết lòng hết sức,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-dung/2152880/quyen-3-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.