Băng Ngưng cũng từng lưu lạc nơi thôn dã, một mình phiêu bạt bốn phương, nếu không nhờ Băng Nhi, cũng không có cô bé của ngày hôm nay. Nghe xong lời nói của bé gái, có lẽ cô bé nhớ đến chính mình năm nào, vội đỡ bé gái kia dậy, lấy trong người ra một hai lượng và chút bạc vụn, nói: "Sau này đừng tiếp tục ăn cắp nữa. Chổ bạc này cho muội, tự mình cố gắng sống nhé".
Minh Nguyệt Hân Nhi và Tiêu Tiếu nói: "Tiểu cô nương này đáng thương quá, chúng ta cũng cho muội ấy ít bạc đi". Tiêu Tiếu lần sờ trong ngực áo cả nữa ngày, bất đắc dĩ rút tay ra bảo: "Lần này xuất hành vội vàng như vậy, ta không mang bạc". Tôi tìm thử trên người mình, có hơn hai lượng, một lượng trong đó là để lúc về bốc thuốc cho tướng công. Thấy bé gái kia cũng thật tội nghiệp, tôi liền lấy tất cả ra, nhét vào tay bé gái. Bé gái ngàn vạn lần cảm tạ, nhận lấy.
Lúc này, nữ tử ăn vận thoát tục hơn người kia cũng đã đi tới. Thấy tình hình như vậy, nàng dịu dàng lên tiếng: "Nếu tiểu muội này đáng thương như thế, ta cũng không cần miếng ngọc bọi đó nữa, thôi tặng cho muội ấy đi". Miếng ngọc bội kia ít nhất cũng trên trăm lượng bạc, bé gái kia nhận lấy, lại rối rít cảm ơn rồi xuống núi.
Giờ mấy người chúng tôi mới nhìn rõ, thì ra nữ nhân tựa như phi tử thần tiên này chẳng ai khác, chính là Phu nhân tướng quân Hoàng Yên Mạch giống hệt Liễu Vu Tương mà chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-dung/2152874/quyen-3-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.