Nét mặt Viên Chấn Đông đã ngượng ngập, nói: "Hôm nay trong phủ Tướng quân có chút việc vặt phải xử lý, không ở lại quấy quả nghĩa mẫu nữa. Chờ khi công vụ rảnh rang, Chấn Đông sẽ lại đến bái kiến nghĩa mẫu". Nói xong cáo từ bỏ đi, Lão phu nhân đưa theo người của Thẩm gia, cả phủ cùng nhau tiễn ra cửa.
Từ sau khi Viên Chấn Đông và Hoàng Yên Mạch xuất hiện trước mặt Thẩm Hồng, sức khoẻ chàng vừa mới khởi sắc lại ốm yếu đi rất mau. Cả người suy nhược gầy yếu, sắc mặt vàng như nến, hệt như sau khi bị người ta cho ăn "anh túc cao". Chàng thường xuyên một mình nằm ngẩn người, không để ý đến ai, tôi đi lên phía trước bắt chuyện với chàng, chàng mới đáp lời. Nhưng tôi luôn cảm thấy chính bản thân chàng cũng không biết mình đang đáp cái gì. Tóm lại, toàn thân chàng trở thành một cái vỏ rỗng, như một cái xác đã bị ma quỷ nuốt mất linh hồn.
Lòng tôi bình lặng khộng một sóng, đó là chuyện không thể nào. Tôi vốn cho rằng dù Thẩm Hồng không thể quên được Liễu Vũ Tương, nhưng chàng cũng sẽ "thương lấy người trước mắt". Dẫu sao, hai người chúng tôi cũng từng sống bên nhau hai năm, coi như là phu thê hoạn nạn có nhau. Ai ngờ kết quả là, người Thẩm Hồng yêu nhất, hoặc có thể nói là người duy nhất Thẩm Hồng yêu, chỉ có Liễu Vũ Tương mà thôi. Đơn giản cứ nhìn vào thần thái như si như cuồng hiện giờ của chàng thì biết ngay.
Sáng sớm ngày hôm đó, Đỗ Linh Nhược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-dung/2152868/quyen-3-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.