Lúc bước vào chính đường, tôi thấy một mình Lão phu nhân đang ngơ ngác ngồi ngớ người ra trên ghế. Mớ tóc xám của bà rối bời, cả người ngồi đó, tựa như đã mất đi tri giác.
Tôi nhẹ nhàng gọi bà mấy tiếng, bà đều không nghe thấy. Lão phu nhân cứng cỏi ngày xưa đã không còn tồn tại nữa rồi. Đợi đến lúc ý thức được tôi đang gọi, bà mới gượng cười một cái, nói: “Dung Nhi, con không cần phải nói gì đâu. Con đi dặn dò nha đầu, chuẩn bị đầy đủ cho ta những vật phẩm dùng khi ngồi đại lao, ta biết hôm nay mình không về được nữa.”
Tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy Lão phu nhân nói vậy, chậm rãi an ủi bà: “Lão phu nhân, người đừng chán chường thất vọng thế, con đã đi xin Tướng quân, huynh ấy đã đồng ý giúp rồi.”
Khoé miệng Lão phu nhân cố rặn ra nét tươi cười: “Dung Nhi, từ hôm trước đến giờ, quả thật đã làm khó cho con, Có điều, những lời con và Tiêu Tiếu nói, ta đã nghe cả rồi. Nếu Phúc nhi giúp Mai huyện lệnh chỉ ra chỗ sai của ta, cho dù Tướng quân có chịu hỗ trợ thì cũng vô ích thôi, phải không? Con có từng nghe những lời Phúc Nhi trách cứ ta hôm đó không? Hiện giờ trong lòng nó hẳn đang hận ta thấu xương, sao lại không vạch tội ta chứ? Ta biết giờ mình thật sự không thoát khỏi tai ương lao ngục rồi. Thật không ngờ rằng, ta đây tranh đoạt háo thắng hơn nữa đời người, đến khi về già lại phải sống những ngày gần đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-dung/2152825/quyen-3-chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.