Tất cả những chuyện có thể an bài đều đã an bài xong. Lão phu nhân cũng trấn tĩnh hơn nhiều. Bà cùng người của Thẩm gia, ngồi trong đại sảnh của phường rượu, chờ người của triều đình đến.
Đến buổi chiều, chợt nghe trên đường phố bên ngoài vang lên từng đợt tiếng ngựa hí vang, cùng với đó là từng trận tiếng vó ngựa xen lẫn tiếng người. Tôi và Lão phu nhân đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đã biết, binh mã của triều đình đến rồi.
Cha tôi bỗng như nổi điên xông vào, kéo tay tôi nói: “Dung Nhi, con gái, mau đi theo cha, chúng ta rời khỏi đây. Nếu không rời đi, con sẽ mất mạng đấy”.
Tôi không ngờ cha sẽ bất chợt xông vào, sợ ông vô tội mà bị liên lụy, vội nói với ông: “Cha, lúc phường rượu Thẩm gia xảy ra chuyện, con là chưởng quỹ, nếu con cứ thế mà đi, sao có thể không có lỗi với người của Thẩm gia? Sao có thể không có lỗi với Lão phu nhân? Cha, chuyện này không liên quan đến cha, cha mau đi đi. Con sẽ không đi đâu. Nếu triều đình chịu tha cho một con đường sống, mà chuyện này cần có người đứng ra gánh tội thì đương nhiên người đó phải là con”.
“Con gái, con gái, con nha đầu ngốc nghếch này…” Cha tôi nghẹn ngào nói, nước mắt giàn giụa: “Con mau đi đi, Thẩm gia đã cho con lợi ích gì? Con đừng quên rằng, ngày xưa Thẩm gia mua con với giá bốn trăm lượng bạc từ cha. Đại công tử đối xử với con chẳng ra gì, Lão phu nhân còn từng đuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-dung/2152806/quyen-4-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.