Tôi mỉm cười: “Tục ngữ có câu, sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên, nếu ông trời cố tình để tôi chết, tôi nghĩ sống cũng chẳng ích gì. Ông trời đã không muốn giữ tôi lại trên thế gian này, cho dù tôi có cố ở lại cũng vô ích. Ngài nói có phải không, Hải đại nhân”.
Hải Đông Thanh nhất thời cũng vui tươi hơn, cười nói: “Cửu Dung cô nương quả thật có thể nhìn thấu việc khó cả đôi đường của ta. Nếu chỉ liên lụy đến mình ra, tất nhiên ta sẽ không làm, nhưng hiện tại chuyện này liên lụy tới rất nhiều người… liên lụy tới rất nhiều người. Ta thật sự nghĩ mãi mà không ra, rốt cục là ta nên làm, hay không nên làm đây? Nếu làm, ta sẽ có lỗi với lương tâm mình, nếu không làm, ta thật sự không thể…”. Hải thống lĩnh nói đến đây, bỗng nhiên có phần nóng nảy. Y dùng sức, hung hăng đánh một cái vào cây cột ở cửa miếu, gằn từng tiếng: “Ta thật sự không thể cứ nhìn bọn họ như vậy…”.
Hải Đông Thanh dốc ruột dốc gan tâm sự một hồi, tôi bỗng nhiên hiểu ra điều khó xử trong lòng y. Tôi vốn chỉ đoán được ba phần, nhưng hiện giờ đã nắm chắc được bảy tám phần. Tôi đã biết từ sớm rằng chuyện Thẩm gia bị người ta hãm hại là có kẻ rắp tâm làm thế. Một khi đã như vậy, kẻ đó đương nhiên sẽ không cho người của Thẩm gia cơ hội được biện bạch phản án. Hải Đông Thanh này thoạt nhìn không giống một kẻ lòng dạ hiểm ác, không phân phải trái, từ những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-dung/2152804/quyen-4-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.