Băng Ngưng hỏi: “Cửu Dung tỷ tỷ, chẳng lẽ Thẩm gia và Viên Chấn Đông có thâm thù đại hận? Viên Chấn Đông thật là đê tiện, ban đầu hắn nhận Thẩm lão phu nhân làm nghĩa mẫu, để người của Thẩm gia lơi lỏng cảnh giác với hắn, sau đó liền làm nhiều việc xấu như thế để chèn ép, hãm hại, thậm chí đạp đổ Thẩm gia. Kẻ này, đáng ra phải xẻ thịt róc xương”.
Tôi nghe Băng Ngưng nói thế, trong phút chốc thấy hốt hoảng đôi phần. Tôi còn nhớ dáng vẻ của Viên Chấn Đông năm đó, khi đó tên hắn không phải là Viên Chấn Đông mà là Hình Phong, hắn không phải tướng quân mà chỉ là một nông dân bình thường. Hắn của thời điểm ấy, kiên trì, đơn thuần, lương thiện, nhưng tại sao bây giờ lại đã thay đổi rồi? Cuối cùng thứ thay đổi là thời gian, hay là trái tim con người? Lúc hai chữ “đê tiện” từ miệng Băng Ngưng phát ra, tôi đột nhiên cảm thấy rất buồn. Tôi nằm mơ cũng thật không ngờ, Hình Phong ca ca của năm đó lại có một ngày bị người ta mắng là “đê tiện”.
Giữa lúc hốt hoảng, tôi nghe Băng Ngưng muội muội hỏi: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ làm sao thế? Không có chuyện gì chứ”.
Tôi lắc đầu, mỉm cười nói: “Muội muội, ta không sao đâu. Chỉ là lo cho mấy người Lão phu nhân thôi”. Lúc này, tôi chợt nhớ ra, Minh Nguyệt Hân Nhi nói xuống bếp
làm cơm, sao đi lâu thế rồi mà vẫn chưa thấy về?
Tôi nghĩ đến chuyện Tiết vương phi mà Tô đại tỷ nói lúc tối, không khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-dung/2152796/quyen-4-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.