Minh Nguyệt Hân Nhi tỉnh lại, gãi đầu nói: “Sao đầu mình lại váng vất thế này nhỉ, đã xảy ra chuyện gì thế?”.
Băng Ngưng lại tỉnh táo hơn, nhìn vết máu trên mặt đất, lập tức hỏi: “Có phải đã gặp chuyện gì nguy hiểm không?”.
Tôi nói: “Mới vừa rồi gặp phải nguy hiểm, may mà được Vương gia cứu”. Tôi kể lại sơ lược tình hình ban nãy một lần.
Tiết vương gia nói: “Ta cũng chỉ tiện đường đi qua, vừa đúng lúc mà thôi, Dung phi nương nương không cần phải để trong lòng”.
Băng Ngưng nhoẻn miệng cười: “Vừa đúng lúc, Vương gia, cái ‘vừa đúng lúc’ này của người đúng là rất vừa khéo đấy nhé. Thật sự là không dễ dàng gì, lần nào người cũng vừa khéo như vậy, sao người khác lại chẳng được vừa khéo đến một lần thế nhỉ?”.
Lời Băng Ngưng chọc cho Minh Nguyệt Hân Nhi bật cười ha ha, tôi và Tiết vương gia đều có phần xấu hổ. Tôi cũng hiểu Tiết vương gia cố tình bảo vệ mình, nhưng nếu phá hỏng tấm giấy dán cửa sổ này, nói ra ngược lại lại không đẹp, có đôi khi lòng hiểu mà không nói là được rồi.
Đang nói thì Hải Đông Thanh đã lôi Lưu Nhị tiến vào.
Tiết vương gia hỏi: “Rốt cục kẻ nào đã mua chuộc ngươi, bảo ngươi hãm hại Dung phi nương nương? Nếu ngươi nói thật, bản vương sẽ để lại cho người một con đường sống”.
Lưu Nhị vừa muốn nói điều gì đó thì đột nhiên “á” lên một tiếng rồi ngã phịch một cái xuống đất. Hải Đông Thanh bước lên phía trước một bước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-dung/2152736/quyen-5-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.