Ngũ lôi thành, dưới chân Lôi Âm Sơn, bên trong một căn nhà gỗ, Sở Tuấn lẳng lặng nằm trên giường, ngực hơi nhấp nhô, hô hấp đều đều ổn định. Ngoài cửa sổ trùng thanh (âm thanh côn trùng) chít chít, yên tĩnh mà an toàn, không còn phải nghe đám dị thú thay phiên nhau cuồng rống.
Sở Tuấn ấn đường đột nhiên hiện ra một đoàn bạch quang nhu hòa (dịu nhẹ),bạch quang như có linh tính chậm rãi chui ra, biến ảo thành một nữ tử vóc người uyển chuyển, toàn thân bao bọc trong ánh sáng nhu hòa, nhìn không rõ khuôn mặt. Nữ tử đứng trước giường Sở Tuấn quan sát một hồi, thầm nói: "Rõ ràng là một tên thể tu thực lực yếu kém, tại sao lại nắm giữ năng lực tự lành?"
Nữ tử trầm tư một lát, giống như tự nói với chính mình: "Nhật nguyệt song huyền chiếu càn khôn, hay là thật sự có thể thử một lần!"
Trong mộng, Sở Tuấn lần thứ hai tiến vào cái sơn cốc vắng vẻ kia, giữa bầu trời vẫn một vầng trăng rộng lớn. Sở Tuấn quét nhìn bốn phía sơn cốc một chút, kỳ quái tự hỏi: "Tại sao trong mộng ta lại tới đây?"
"Ngươi gọi là Sở Tuấn?" Một âm thanh khô lạnh (khô khốc và lạnh nhạt) từ phía sau đột ngột vang lên.
Sở Tuấn bỗng nhiên xoay người lại, chỉ thấy phía sau một thân ảnh đang lẳng lặng đứng, toàn thân trên dưới khoác lên ánh sáng ôn hòa, căn bản không cách nào nhìn rõ tướng mạo, bất quá có thể xác định là một nữ tử.
Sở Tuấn gật đầu nói: "Không sai, ta tại sao mỗi lần đều mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-dinh-than-hoang/70556/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.