Lửa trại dần dần yếu ớt, một cành củi khô sắp cháy hết đột nhiên phát ra thanh âm lanh lảnh, làm Sở Tuấn lập tức bừng tỉnh, theo bản năng xiết chặt dao găm quân dụng trong tay, cảnh giác nghe ngóng bốn phía một hồi mới thở phào nhẹ nhõm, hướng đống lửa bên cạnh thêm mấy cành củi khô, lửa trại lần nữa dấy lên.
Bốn phía một mảnh đen kịt hoang vu, đủ loại dị thú gầm thét không ngừng, khắp nơi lộ ra hung hiểm quỷ dị, phảng phất như đang trở lại kỷ Jura, ngay cả không khí cũng đầy rẫy hơi thở dã man nguyên thủy.
Sở Tuấn ở trong mảnh rừng rậm mênh mông nguyên thủy này bôn ba bảy ngày, cho dù sức chiến đấu của hắn có cường hãn nhất đội đặc chủng Báo Tuyết cũng cảm thấy ăn không tiêu. Ba băng đạn đều trống không, đến khẩu "Sa Ưng" (Desert Eagle) vì tiết kiệm thể lực hắn cũng vứt bỏ nốt, hiện tại duy nhất chỉ có thể trông cậy vào là thanh dao găm trong tay này.
Sở Tuấn từ trong lồng ngực móc ra một trái cây xanh lè, cắn một miếng, chất lỏng đắng ngắt theo theo yết hầu khô khốc trôi xuống. Mấy ngày đầu có súng trong tay, hắn còn có thể săn giết một ít dã thú lót dạ, sau khi đạn bắn hết, không thể làm gì khác hơn là hái quả dại lấp bụng. Chỉ bằng một cái dao găm, hắn cũng không dám chủ động đi trêu chọc những quái thú có thể phun ra băng ra lửa kia.
"Tên điên chết tiệt!" Sở Tuấn đem trái cây tưởng tượng thành tên điên mũi to hung hăng cắn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-dinh-than-hoang/70552/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.