🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Giữa Man Hoang, Bất Tử Phượng Hoàng đang ở trong cái tổ xây trên cây ngô đồng tráng kiện thật lớn. Chung quanh là sơn mạch, các loại yêu thú phi cầm rải rác khắp nơi. Đây là vương quốc của phi cầm.
"Ầm!"
Một hào quang từ xa xa bắn nhanh đến.
- Tiểu Thanh!
Một thanh âm truyền thẳng đến.
- U...
Bất Tử Phượng Hoàng vốn đang nghỉ ngơi lập tức xòe đôi cánh thật lớn, xé gió bay thẳng lên, hội hợp với đạo hào quang kia.
Đằng Thanh Sơn cầm Luân Hồi thương, đứng trên lưng Bất Tử Phượng Hoàng, chỉ về phía Xạ Nhật thần sơn, hai mắt sát khí ẩn hiện, khẽ quát một tiếng:
- Tiểu Thanh, đi!
"Vù!"
Bất Tử Phượng Hoàng lóe lên một tàn ảnh màu đỏ rực, sau đó biến mất khỏi tầm mắt của rất nhiều yêu thú phi cầm. Sơn mạch của Xạ Nhật thần sơn ở sát ngay Man Hoang.
Xạ Nhật thần sơn cao vút trong mây, đỉnh núi ở giữa những đám mây. Trên đỉnh núi phía sau Xạ Nhật thần sơn, một lão già thợ săn tóc bạc mặc áo da thú khoanh chân ngồi tĩnh tọa trước căn nhà gỗ, trước người đặt một cây cung cổ kính đen bóng. Cạnh hắn có một con sói lớn màu trắng bạc đang nằm bẹp trên đất nghỉ ngơi.
- Ở Quy Nguyên tông, tên Gia Cát Nguyên Hồng nói hôm nay sẽ công khai chân tướng à?
Tên thợ săn tóc bạc hai mắt lóe lên tia sáng, cười lạnh một tiếng:
- Hắn có thể công khai được chân tướng gì chứ?
- Những người chấp hành kế hoạch đều là tử sĩ. Hai người mấu chốt sớm đã biến mất, đến cả thi thể cũng bị hỏa táng thành tro, Quy Nguyên tông làm sao có thể tra ra mọi việc đều do Xạ Nhật thần sơn ta làm chứ?
Tên thợ săn tóc bạc Thân Công Phục này là cường giả hư cảnh duy nhất ở Xạ Nhật thần sơn, cũng là người trực tiếp thi triển kế hoạch này, đương nhiên không dám có chút sơ hở nào.
Do đó hắn vốn đã cẩn thận lại càng cẩn thận hơn.
Đảm bảo vạn không lọt một.
- Đáng tiếc, thời cơ tốt như vậy, không ngờ lúc động thủ giết chết nhi tử Đằng Hồng Vũ thì Đằng Thanh Sơn lại ở quận thành Vĩnh An.
Thân Công Phục không khỏi lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng
- Đằng Thanh Sơn, ngươi hại chết đại ca ta, lần này lại để ngươi thoát nạn! Hừ, coi như là ngươi may mắn!
Thân Công Phục luôn hận Đằng Thanh Sơn tận xương, nhưng hắn vẫn không dám làm gì.
- Nếu nhi tử Đằng Thanh Sơn chết đi, lại chết trong tay của Quy Nguyên tông, lúc đó Đằng Thanh Sơn nhất định sẽ gây chuyện với Quy Nguyên tông. Cho dù không quyết liệt, cũng không thể nào chinh chiến cho bọn chúng, như vậy Xạ Nhật thần sơn ta sẽ không cần lo lắng. Đáng tiếc, cơ hội tốt như vậy mà lại để hỏng. Nhi tử của Đằng Thanh Sơn thật là mạng lớn!
Trong lòng Thân Công Phục vẫn không cam lòng.
Về phần kế hoạch lần này thất bại, thật sự hắn cũng không quá lo lắng sẽ lộ ra chủ mưu sau lưng là Xạ Nhật thần sơn, bởi vì hắn tự nhận không hề lưu lại một chút đầu mối nào, Quy Nguyên tông cũng không có một chút chứng cớ nào.
- Hả?
Thân Công Phục chợt biến sắc. Hắn rõ ràng cảm ứng được trong khu vực bỗng nhiên xuất hiện một khí tức hư cảnh cường đại, đồng thời còn có một luồng khí tức hắc động khác, không khỏi sợ đến mức quay đầu nhìn lên.
Chỉ thấy một luồng lưu quang đỏ rực đang nhanh chóng bay đến.
- Không hay, là Bất Tử Phượng Hoàng!
Thân Công Phục cực kỳ hoảng sợ, vội phát ra một tiếng gầm khẽ, thông báo cho Xạ Nhật Thiên Lang bên cạnh cấp tốc chạy di.
"Vèo! Vèo!"
Một người một yêu lang nhanh chóng chạy về hai hướng. Trước tốc độ kinh người của Bất Tử Phượng Hoàng, nếu Thân Công Phục và Xạ Nhật Thiên Lang cùng nhau chạy trốn sẽ chẳng có một chút hi vọng nào sống sót.
- Tiểu Thanh, diệt trừ yêu lang!
Đằng Thanh Sơn chỉ về phía Xạ Nhật Thiên Lang, đồng thời cũng từ trên lưng Bất Tử Phượng Hoàng nhảy lên cao, hóa thành một luồng ánh sáng nhanh chóng bắn về phía Thân Công Phục.
- U...
Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh phát ra tiếng kêu cao vút, liền cùng với Đằng Thanh Sơn chia làm hai đường. Nó đuổi theo Xạ Nhật Thiên Lang, còn Đằng Thanh Sơn thì đuổi theo Thân Công Phục!
Xạ Nhật Thiên Lang chính là một con yêu thú hư cảnh có từ khi Xạ Nhật thần sơn quật khởi.
Nếu như nó không chết, Xạ Nhật thần sơn nhất định sẽ có một ngày tro tàn lại cháy. Đối với Đằng Thanh Sơn thì loại yêu thú hư cảnh tuyệt đối trung thành với một tông phái còn có uy hiếp hơn nhân loại hư cảnh nhiều.
Bởi vì yêu thú hư cảnh phần lớn đều sống lâu hơn nhân loại.
Đợi đến khi Đằng Thanh Sơn chết đi, Xạ Nhật Thiên Lang có thể sẽ quật khởi, không chừng sẽ còn trả thù. Hắn tuyệt đối không cho phép loại chuyện này xảy ra.
- Vũ trưởng lão, ngươi trên trời có linh thiêng thì hãy nhìn Xạ Nhật Thiên Lang chết như thế nào nhé!
Đằng Thanh Sơn lúc này lòng tràn đầy sát khí, điên cuồng lao về phía Thân Công Phục.
Thân Công Phục đã bay ra khỏi Xạ Nhật thần sơn, đồng thời như một viên thiên thạch nhanh chóng lao xuống mặt đất.
Kỳ thật mười năm qua hắn đã có chút đột phá, đạt tới hư cảnh đại thành, cũng có thể lăng không phi hành. Nhưng phi hành giữa không trung, một khi bị Bất Tử Phượng Hoàng chạy tới, hắn sẽ không có đường nào trốn thoát.
- Đằng Thanh Sơn, là ngươi!
Thân Công Phục lao xuống cực nhanh, đồng thời quay đầu nhìn lại. Khi thấy Đằng Thanh Sơn mặt đầy sát khí, trong lòng không khỏi cả kinh. Đằng Thanh Sơn đã đạt tới cảnh giới động hư sao?
Cường giả động hư, trên Cửu Châu đại địa là hạng người cực kỳ đáng sợ.
- Dám giết con ta! Hôm nay, Thân Công Phục, ngươi hãy chịu chết đi!
Hai mắt Đằng Thanh Sơn lóe sáng.
"Xoẹt!"
Thân Công Phục như chìm xuống nước, lao thẳng vào đá thổ nhưỡng. Đằng Thanh Sơn cũng theo sát phía sau, lao thẳng vào đá núi.
Dưới đất hoàn toàn tối đen.
Thân Công Phục chạy trốn phía trước, Đằng Thanh Sơn đuổi theo phía sau.
- Đằng Thanh Sơn, ngươi nói ta giết con ngươi sao? Đừng nói oan cho ta!
Thân Công Phục truyền âm phẫn nộ quát.
- Còn không thừa nhận à?
Đằng Thanh Sơn truyền âm nói.
- Hừ! Ta tuyệt đối không hề phái người giết con ngươi. Mười năm qua, Xạ Nhật thần sơn ta rất có chừng mực. Hình Ý môn trắng trợn thu đệ tử ở Viêm châu, Xạ Nhật thần sơn cũng chưa bao giờ nhúng tay vào. Xạ Nhật thần sơn ta sao lại phái người giết con ngươi?
Thân Công Phục lo lắng nói.
- Chính miệng sư phụ ta nói như thế, còn có thể giả sao?
Đằng Thanh Sơn tiếp tục đuổi theo.
Cường giả động hư rất mạnh, nhưng về tốc độ thì không nhanh hơn hư cảnh.
Đằng Thanh Sơn chỉ có thể duy trì khoảng cách với Thân Công Phục, sau đó thông báo cho Bất Tử Phượng Hoàng tới chặn lại. Còn Thân Công Phục thì muốn xuống càng sâu càng tốt, làm cho Đằng Thanh Sơn không thể thông báo cho Bất Tử Phượng Hoàng.
- Đây là kế một mũi tên hạ hai chim của Gia Cát Nguyên Hồng. Quy Nguyên tông hắn luôn luôn có dã tâm với Xạ Nhật thần sơn ta. Lần này, nhất định là hắn nhân cơ hội cố ý nói láo, dùng Đằng Thanh Sơn ngươi làm quân cờ bán mạng cho Quy Nguyên tông hắn.
Thân Công Phục liên tục truyền âm giải thích. Những lời này quả thật rất có lực mê hoặc.
Nhưng Đằng Thanh Sơn không động tâm chút nào. Là do hắn ngu ngốc sao?
Đương nhiên là không phải!
Sau khi nghe sư phụ tuyên bố trước mặt ngàn vạn người ở Quy Nguyên tông, lúc đó Đằng Thanh Sơn còn hoài nghi là sư phụ cố ý nói như vậy trước mặt hắn, để hắn trở thành một con dao trong tay sư phụ.
Vì vậy, lúc đó hắn đã hỏi lại một câu:
- Sư phụ! Xạ Nhật thần sơn quả thật là chủ mưu sau màn sao?
Gia Cát Nguyên Hồng trả lời chỉ có một chứ:
- Đúng...
- Ta tin sư phụ!
Đằng Thanh Sơn đã nói như vậy.
Thân Công Phục trong lúc vội vàng chạy trốn vẫn nói:
- Gia Cát Nguyên Hồng có đưa cho ngươi chứng cớ gì không? Ngươi đừng để bị hắn lừa gạt, trở thành quân cờ trong tay hắn, bị hắn lợi dụng!
Đột nhiên!
- Ngao ngô...
Một tiếng sói tru đau đớn truyền xuống dưới đất, nhanh chóng lan ra, thậm chí còn khiến cho cả đại địa chấn động.
- Thiên Lang!
Thân Công Phục biến sắc.
Đằng Thanh Sơn đang đuổi giết, lập tức khống chế thế giới lực, cố gắng kéo dài về phía thanh âm truyền tới. Thế giới lực hóa thành một cây kim, nhanh chóng kéo dài ra. Hắn dựa vào Động Hư tiểu thành, thế giới lực trong cơ thể cũng khá hùng hậu, đủ kéo dài năm sáu mươi dặm. Đồng thời ở cuối tia thế giới lực phát ra một thanh âm:
- Tiểu Thanh!
Giữa ngọn lửa màu tím bao trùm, Xạ Nhật Thiên Lang đau đớn thống khổ tru lên vang vọng khắp nơi. Nhưng ngay sau đó, kể cả núi đá thổ nhưỡng chung quanh đều hóa thành tro.
- Tiểu Thanh!
Một thanh âm quen thuộc vang lên.
Bất Tử Phượng Hoàng toàn thân bốc cao ngọn lửa màu trắng, nhanh chóng bay về phía nơi phát ra thanh âm, đồng thời cũng phát ra một tiếng hót chói tai. Sau khi phi hành đuổi theo mấy trăm dặm, Bất Tử Phượng Hoàng rốt cục cũng bị một tia thế giới lực của Đằng Thanh Sơn quét trúng.
"Vù!"
Bất Tử Phượng Hoàng thông qua tia thế giới lực này nhanh chóng đuổi theo.
Đã xuống dưới đất rất sâu, trong vùng dung nham mãnh liệt sôi sục. Chung quanh mặc dù nóng rực, nhưng Thân Công Phục lại cảm thấy trong lòng lạnh buốt, sắc mặt trắng bệch: "Không ổn!"
Hắn đã phát hiện ra Bất Tử Phượng Hoàng đã tiến vào phạm vi khu vực.
- Thiên Lang chết rồi, nếu ta cũng chết, Xạ Nhật thần sơn của ta có thể...
Thân Công Phục lo lắng vạn phần.
Nhưng dù có lo lắng cũng vô dụng. Bất Tử Phượng Hoàng đã nhanh chóng đến gần.
- Đằng Thanh Sơn, Xạ Nhật thần sơn ta thật sự không giết con ngươi.
Thân Công Phục chết đến trước mắt vẫn muốn thuyết phục Đằng Thanh Sơn. Hắn không sao nghĩ ra Gia Cát Nguyên Hồng có thể tìm được chứng cứ gì.
- Chết tới nơi còn giảo biện!
Thanh âm của Đằng Thanh Sơn truyền đến.
"Ầm!"
Khí tức của Bất Tử Phượng Hoàng hóa thành một vòng cung ngăn chặn trước mặt Thân Công Phục. Thân Công Phục lập tức bị buộc phải rẽ sang ngang. Dung nham và những hòn đá rất cứng bên trong đều bị hắn va vào làm vỡ tung. Vì hắn rẽ ngang, cho nên khoảng cách giữa hắn và Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt đã thu nhỏ lại không ít.
Đằng Thanh Sơn đã hoàn toàn đạt tới khoảng cách có thể công kích.
- Còn muốn trốn sao!
Tay phải Đằng Thanh Sơn xuất hiện một thanh phi đao.
Hắn quán thâu thế giới lực vào rồi ném mạnh đi.
"Vút!"
Một đạo hào quang nhanh chóng lóe lên.
"Vút!"
Tốc độ phi đao cực nhanh, không thua gì so với cung tiễn. Thân Công Phục không tránh kịp, thậm chí còn không kịp phòng ngự, ngực bị xuyên thẳng qua. Cường giả hư cảnh thi triển ám khí thì không có uy hiếp gì nhiều đối với cường giả hư cảnh cùng cấp bậc, nhưng cường giả động hư thì lại khác.
Đằng Thanh Sơn là động hư tiểu thành, lực xuyên thấu phóng ra phi đao cũng tương tự như một kích toàn lực của hư cảnh đại thành
Đây cũng là lý do vì sao phi đao của Bùi Tam lại có thể đánh yêu thú hư cảnh bị thương nặng.
"Ầm!"
Sóng nhiệt cường đại tràn ngập. Bất Tử Phượng Hoàng một lần nữa tới phía trước Thân Công Phục.
- Không!
Sắc mặt Thân Công Phục càng tái nhợt hơn.
Phía sau hắn, Đằng Thanh Sơn cũng đã xuất hiện. Một trước một sau đều bị chặn lại, Thân Công Phục thân mình bị thương nặng, căn bản không thể không thoát.
- Ngươi trốn không thoát đâu!
Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nhìn Thân Công Phục trước mắt. Dung nham nóng rực chung quanh hoàn toàn bị thế giới lực của hắn đánh dạt ra, phồng lên một không gian lớn.
Sắc mặt Thân Công Phục trắng bệch, ôm lấy ngực.
Hắn không muốn chết.
Hắn mà chết, tông phái cổ xưa Xạ Nhật thần sơn cũng coi như xong đời.
- Đằng Thanh Sơn!
Thân Công Phục vội vàng nói:
- Nếu ngươi không giết ta, ta sẽ nói cho ngươi biết chủ mưu muốn giết nhi tử ngươi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.