🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hoàng Thiên Cần cố nén khí huyết cuộn trào trong cơ thể, khi vừa thấy thương ảnh nện xuống, lập tức sắc mặt lão đại biến:
- Không ổn, là âm kình!
Nhưng khi gặp phải loại âm kình này, Hoàng Thiên Cần đương nhiên biết mình nên làm như thế nào. Lúc này chiến đao màu đen dày cộp chợt xoay tròn, dùng sống của chiến đao nghênh đón một thương của Đằng Thanh Sơn.
- Phụp!
Tiếng va chạm quỷ dị vang lên.
Hoàng Thiên Cần nghiến răng, sắc mặt càng đỏ bừng. Sống của chiến đao chợt xuất hiện hào quang gợn sóng, thật sự triệt tiêu toàn bộ âm kình của Đằng Thanh Sơn.
- Phốc!
Việc ngăn cản âm thầm này so với những luồng công kích cương mãnh lúc trước càng làm cho Hoàng Thiên Cần khó chịu hơn. Lúc này lão phun ra một luồng máu tươi, cả người thối lui ra sau, xem ra cũng đã bị thương.
Liễu Hạ biến sắc:
- Sư bá!
Rồi vội bay tới đỡ lấy.
Giữa Hùng Hạt Tử sơn mạch, ánh mặt trời càng mãnh liệt hơn.
Nhưng trong lòng rất nhiều đệ tử tinh anh Vũ Hoàng môn lại như lạnh đi, ai nấy đều không dám tin:
- Thua à? Hai vị sư tổ liên thủ mà cũng thua sao?
- Sao lại thất bại?
Cường giả hư cảnh Vũ Phụng cũng không dám tin 'Đối thủ chỉ là hư cảnh, chứ không phải là động hư. Từ cổ chí kim Vũ Hoàng môn ta chưa bao giờ phát sinh việc như vậy cả. Bị một hư cảnh đại thành đánh thualiểng xiểng như vậy? Chẳng lẽ chỉ vì một hư cảnh đại thành, mà phải mời tôn giả ra tay à?'
Đằng Thanh Sơn từ giữa không trung đáp xuống mặt đất, nhìn lướt qua hai người Hoàng Thiên Cần và Liễu Hạ sắc mặt tái nhợt đang đứng cạnh nhau.
- Trộm bí tịch của Hình Ý Môn ta, còn không thừa nhận...
Đằng Thanh Sơn lạnh lùng cười:
- Đúng vậy, Vũ Hoàng môn các ngươi bá đạo quen thói sáu ngàn năm qua. Nhưng Đằng Thanh Sơn ta không bao giờ để người khác bắt nạt, ngồi lên đầu lên cổ ta.
Nói rồi Đằng Thanh Sơn cầm Luân Hồi thương, lao thẳng về phía Thánh điện cao tới bảy tầng.
Trước hết muốn hủy diệt Thánh điện. Sau đó tiến vào Vũ Vương thành, phá nát những cung điện của Vũ Hoàng môn! Đây là ý muốn của Đằng Thanh Sơn.
Muốn đánh phải đánh thật đau.
Cho các đại tông phái trong thiên hạ biết trộm bí tịch của Hình Ý Môn sẽ có hậu quả ra sao.
- Dừng tay.
Hoàng Thiên Cần không kìm được quát.
- Sao, ngươi còn dám ngăn ta?
Đằng Thanh Sơn cũng không vội, mà hắn chỉ dùng tốc độ đi bộ rất bình thường, đi về phía Thánh điện:
- Có bổn sự tới đây mà ngăn cản. Nếu ngươi muốn chết, ta không ngại tiễn ngươi một đoạn đường!
Đằng Thanh Sơn vừa nói vừa đi về phía Thánh Điện, đồng thời cẩn thận chú ý bốn phương tám hướng, khu vực thời khắc nào cũng cẩn thận quan sát.
Con át chủ bài của Vũ Hoàng môn!
Đằng Thanh Sơn không dám sơ ý chút nào, mình đi hủy diệt Thánh điện, con át chủ bài Vũ Hoàng môn e rằng phải lộ ra rồi.
- Rốt cuộc con át chủ bài là gì mà có thể làm cho Vũ Hoàng môn tồn tại trên sáu ngàn năm?
- Hơn nữa năm đó Tần Lĩnh Thiên Đế thống nhất thiên hạ, Vũ Hoàng môn mai danh ẩn tích. Đợi đến sau khi Tần Lĩnh Thiên Đế rời khỏi trần thế, Vũ Hoàng môn lại nhanh chóng quật khởi. Rốt cuộc dựa vào vào cái gì?
Đằng Thanh Sơn vừa đi về phía Thánh điện, vừa tự hỏi.
Biết rõ Đằng Thanh Sơn muốn hủy diệt Thánh điện, nhưng nhất thời căn bản chẳng có một ai chặn lại Đằng Thanh Sơn cả.
- Sao lại như thế?
- Thánh điện, chẳng lẽ Thánh điện cũng thật sự bị thể bị hủy diệt?.
Những đệ tử tinh anh trong lòng hơi rối loạn. Trong đầu họ từ bé đã được biết việc Vũ Hoàng môn là vô cùng cường đại, là một tông phái không thể suy chuyển. Nhưng cảnh hôm nay, quả đã làm cho tư tưởng vốn ăn sâu vào óc họ bắt đầu dao động.
- Sư bá!
- Hoàng trưởng lão.
Hai hư cảnh Liễu Hạ và Vũ Phụng đều lo lắng nhìn Hoàng Thiên Cần. Muốn mời tôn giả phải nhờ vào Hoàng Thiên Cần đồng ý mới được. Hoàng Thiên Cần là thủ lĩnh của Vũ Hoàng môn đời này.
Hoàng Thiên Cần nắm chặt tay nhắm mắt, trong lòng đau đớn thống khổ. Dù không dùng mắt, lão vẫn có thể rõ ràng cảm ứng được khí tức mạnh mẽ đại biểu cho Đằng Thanh Sơn đang dần dần tiến về phía Thánh điện:
- Chẳng lẽ, chẳng lẽ ta phải mời tôn giả ra tay thật sao? Đã bao nhiêu năm, đã bao nhiêu năm rồi. Tới đời này, ta lại phải mời tôn giả à?
Trong lịch sử Vũ Hoàng môn, phàm là những người bị buộc phải mời tôn giả ra tay, chứng tỏ đệ tử Vũ Hoàng môn đời đó quá vô dụng.
Bị buộc phải mời tôn giả ra tay là một điều sỉ nhục ở Vũ Hoàng môn! Chứng tỏ lão vô năng!
- Bây giờ ta cũng phải mời tôn giả sao?
- Ta Hoàng Thiên Cần, đối mặt với một hư cảnh đại thành mà bị bức tới phải mời tôn giả à?
Hoàng Thiên Cần không ngừng tự hỏi chính mình, trong lòng cực kỳ thống khổ. Nếu Bùi Tam của Thiên Thần cung tới đây, Hoàng Thiên Cần sẽ không đau đớn tự trách như thế. Nhưng đối phương chỉ là một hư cảnh đại thành thôi... trong lịch sử Vũ Hoàng môn chưa hể có việc bị một hư cảnh đại thành mà phải bức bách mời tôn giả ra tay!
- A … không … không!
Trong đầu Hoàng Thiên Cần nhất thời có hàng vạn, hàng nghìn suy nghĩ hỗn loạn, các loại tâm tình tràn ngập.
Phẫn nộ, nhục nhã, hối hận.
Đằng Thanh Sơn cầm cây Luân Hồi thương, bước từng bước về phía Thánh điện.
- Đứng lại.
Một tiếng quát chói tai.
Đằng Thanh Sơn nhìn thoáng qua phía trước một thanh niên trẻ tuổi đang ngăn mình lại, không khỏi nhếch miệng cười:
- Tiểu tử, đừng cố làm anh hùng ở đây. Không phải lúc làm anh hùng đâu.
Nói rồi Đằng Thanh Sơn căn bản không thèm để í tới thanh niên trẻ tuổi chặn mình lại, vẫn bước từng bước đi thẳng tới, chung quanh thân tràn ngập lực thiên địa cường đại. 'bùng' một tiếng dễ dàng ném văng tên ngăn cản đi, đẩy y ngã xoài xuống đất.
- Sư huynh.
- Sư đệ...
Lập tức không ít người lao tới, nâng tên thanh niên đó dậy.
Đằng Thanh Sơn chẳng thèm nhìn, tiếp tục đi về phía Thánh điện.
Chỉ còn lại có năm mươi trượng!
Bốn mươi trượng, ba mươi trượng, hai mươi trượng!
Khoảng cách không ngừng ngắn lại, rất nhiều đệ tử tinh anh mắt vằn lên đầy tức giận.
- Con át chủ bài đâu? Át chủ bài của Vũ Hoàng môn đâu?
Đằng Thanh Sơn càng tới gần, thần kinh cả người càng khẩn trương, thời khắc nào cũng chuẩn bị ra tay.
Mười lăm trượng... Mười trượng...
Chín trượng, tám trượng...
Cánh cổng Thánh điện đã ở ngay trước mắt. Đằng Thanh Sơn đã đạp lên bậc thang, trên mặt lộ ra nụ cười.
Đột nhiên!
- Thanh niên, dừng lại!
Một thanh âm trầm thấp hùng hậu, vang lên khắp cả vùng chung quanh.
- Hả?
Đằng Thanh Sơn trong lòng cả kinh. Thanh âm đó tuyệt đối không phải là của Hoàng Thiên Cần, Liễu Hạ, Vũ Phụng. Nhưng rõ ràng là truyền âm. Tối thiểu phải là cường giả hư cảnh mới có thể làm được.
- Ngươi hẳn là …
Đằng Thanh Sơn nhìn quanh:
- Chính là nhân vật làm cho Vũ Hoàng môn tồn tại sáu ngàn năm, vẫn đứng sừng sững không ngã.
Đằng Thanh Sơn không chú ý tới, khi thanh âm hùng hậu vừa vang lên, Hoàng Thiên Cần đang nhắm hai mắt có vẻ đau đớn thống khổ, cả thân thể lão chợt run lên.
- Chỗ dựa đứng mãi không ngã à?
Thanh âm hùng hậu tiếp tục vang lên
- Cứ xem như vậy đi.
- Hả?
Đằng Thanh Sơn biến sắc, quay đầu nhìn về phía Hoàng Thiên Cần. Giữa khu vực, khí tức của Hoàng Thiên Cần chợt biến hóa. Từ khí tức hùng hồn lúc trước dần dần trở nên mịt mờ, nhanh chóng phát triển về phía 'hắc động'.
- Tôn giả!
Đột nhiên một thanh âm vang lên:
- Không cần ngươi ra tay.
Vốn Hoàng Thiên Cần đang nhắm mắt đột nhiên mở to ra, nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn.
- Chúc mừng sư bá, rốt cục đã đại công cáo thành rồi.
Liễu Hạ bên cạnh kinh hỉ nói.
- Chúc mừng Hoàng trưởng lão.
Vũ Phụng cũng vô cùng kích động.
Vũ Hoàng môn đời này sở dĩ để Hoàng Thiên Cần lãnh đạo chính là vì Hoàng Thiên Cần thật ra có tư chất tốt nhất. Lúc trước từ rất lâu trước khi Vũ Đồng Hải và Liễu Hạ đạt tới hư cảnh, lão đã là hư cảnh đại thành. Đạt tới hư cảnh đại thành xong, Hoàng Thiên Cần vẫn không ngừng khổ tu, thường xuyên có lĩnh ngộ, không ngừng tiến bộ.
Nhưng vẫn không thể đạt tới động hư.
Không ngờ...
Lần này tinh thần bị áp bách, cùng với tôn giả lên tiếng, cảm thấy vô cùng 'thoải mái', bao nhiêu áp bách được buông ra, lại làm lão thấu triệt được cửa cuối cùng, rốt cục đột phá trở ngại hư cảnh đại thành, đạt tới cảnh giới động hư!
- Động hư.
Đằng Thanh Sơn quan sát Hoàng Thiên Cần.
Hoàng Thiên Cần lúc này không còn khí tức hư cảnh, mà là tương tự như Bùi Tam, Tần Thập Thất, là khí tức hắc động. Nhưng so với họ thì khí tức hắc động của Hoàng Thiên Cần chỉ là mới hình thành thôi.
Rõ ràng nhỏ hơn hai người Tần Thập Thất và Bùi Tam rất nhiều.
- Không ngờ.
Đằng Thanh Sơn nhìn Hoàng Thiên Cần khẽ mỉm cười, không ngờ ngươi thật sự có thể ngay lúc này đột phá hư cảnh đại thành, tới cảnh giới động hư. Bội phục bội phục.
- Ta cũng phải cảm tạ ngươi.
Hoàng Thiên Cần nhìn Đằng Thanh Sơn.
- Cảm tạ ta?
Đằng Thanh Sơn mỉm cười nói:
- Hoàng Thiên Cần. Kỳ thật ta luôn luôn tự hỏi, thực lực của cảnh giới động hư sẽ như thế nào. Theo ta được biết, khi vừa mới tiến nhập động hư thân thể là căn bản không kịp cường hóa, nói cách khác yếu hơn thân thể bọn Bùi Tam nhiều. Như vậy chỉ có thể xem như vừa mới tiến nhập cảnh giới động hư thôi.
- Cho dù vừa bước vào động hư, cho dù thân thể còn chưa trở nên vững mạnh, ta vẫn có thể đánh bại ngươi.
Mắt Hoàng Thiên Cần lộ ra tinh quang, cầm chiến đao màu đen vung lên.
Trong lòng Đằng Thanh Sơn dâng lên chiến ý, nhiệt huyết trong cơ thể như nổi lên cuồn cuộn.
Vừa rồi đánh bại Hoàng Thiên Cần và Liễu Hạ, mình căn bản không sử dụng chiêu cực mạnh là Ngũ Hành Độc Long Toản,.
Lão chỉ mới vào cảnh giới động hư. Hơn nữa cường giả động hư sẽ bị áp chế của Cửu Châu đại địa. Hơn nữa, thân thể lão lại chưa cường hóa.
- Trong lòng Đằng Thanh Sơn tính toán.
Còn ta thì vẫn xem như là hư cảnh đại thành mạnh nhất từ trước tới nay. Thân thể ta cũng tương tự như cường giả động hư, cũng rất mạnh. Cộng thêm Hồng Thiên thần giáp, cũng đủ để đánh với lão một trận.
Cho dù là Bùi Tam.
Một chưởng đánh vào cường giả hư cảnh của Hồng Thiên Thành Vưu Thạch Kim, thế mà Vưu Thạch Kim cũng chống đỡ được hồi lâu mới chết. Ta có Hồng Thiên thần giáp, thân thể mạnh hơn Vưu Thạch Kim không biết bao nhiêu lần. Cho dù là Bùi Tam dùng một chưởng đánh vào người ta, cũng không thể làm ta chết được,chứ đừng nói là Hoàng Thiên Cần.
- Cơ hội khó tìm được! Cơ hội giao thủ với cường giả động hư!
- Đánh với động hư yếu nhất một trận, trước hết cảm thụ động hư rốt cuộc như thế nào một chút. Có lẽ sẽ có lợi cho ta tiến nhập động hư cảnh giới.
Hai mắt Đằng Thanh Sơn lóe ra tinh quang, mặt tràn đầy chiến ý. Liễu Hạ, Vũ Phụng đứng phía xa kinh ngạc nhìn nhau, lại có hư cảnh đại thành dám khiêu chiến với động hư?
- Đằng Thanh Sơn, ta sẽ cho ngươi biết, cho dù là mới vào động hư cũng có thể đánh bại một hư cảnh đại thành.
Hoàng Thiên Cần thu mình lại, nhìn như đóng đinh vào Đằng Thanh Sơn.
- Ha ha, có chiêu số gì cứ việc lấy ra đi!
Đằng Thanh Sơn cũng hai tay cầm ngang trường thương, mũi thương chỉ vào Hoàng Thiên Cần.
Cường giả hư cảnh đại thành cực mạnh, đánh với cường giả động hư yếu nhất, ai mạnh ai yếu?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.