'Không ổn, Liệt Phong đã đuổi tới rồi ' Đằng Thanh Sơn cả kinh ' Con Liệt Phong Long Chuẩn xem ra không để ý tới con Yêu Long Tử Tích trong truyền thuyết này. ' Vốn tưởng rằng danh khí của Yêu Long Tử Tích thật lớn, có thể ngăn trở được Liệt Phong Long Chuẩn trong khoảnh khắc, như vậy hắn và Lục Túc Đao Trì có thể cắt đuôi đối phương. Dù sao chỉ cần bỏ rơi chúng xa tầm ba mươi bốn dặm để đối phương không cảm ứng tới mình là được. Đáng tiếc, lần này Vũ Hoàng môn nhất định muốn giết cho được Đằng Thanh Sơn. - U .... Tiếng rít phẫn nộ vang lên, Liệt Phong Long Chuẩn đuổi theo nhanh như chớp, hai mắt phóng ra tia giận dữ. Cái mỏ một lần nữa phun ra những lưỡi khí vô hình, những lưỡi khí mạnh đó theo một quy luật nhất định trong nháy mắt bao phủ cả chung quanh phạm vi Lục Túc Đao Trì, làm nó căn bản không thể né tránh. 'Lại chiêu này. ' Đằng Thanh Sơn biến sắc. Xoảng! Xoảng! Xoảng! Liên tiếp những tiếng leng keng. Sự linh hoạt và tốc độ của Lục Túc Đao Trì đã bị ảnh hưởng. Khoảng cách song phương trong nháy mắt đã thu hẹp lại còn ba mươi dặm. - Kinh Ý, còn muốn chạy trốn? Hôm nay, ngươi hẳn phải chết! Thanh âm lạnh lùng của Thân Công Đồ truyền nhập vào tai Đằng Thanh Sơn. Thân Công Đồ đứng trên lưng Liệt Phong Long Chuẩn, thần cung trong tay đã kéo căng hết cỡ, cây Phá Hư tiễn thứ năm đã đáp vào dây cung. Lưu quang bảy màu đang không ngừng lưu chuyển dọc thân cung. Bản thân Phá Hư tiễn cũng mờ ảo có hào quang lãnh kim. Sắc mặt Thân Công Đồ đột nhiên chuyển thành nghiêm túc. - Ầm ầm! Trong đám mây mù vờn quanh, một đạo hàn mang màu xanh lam từ trong miệng Yêu Long Tử Tích phun ra làm cho cả thiên địa rung động. Đạo hàn mang này bay ra, trong nháy mắt không gian như hoàn toàn bị đóng băng. Ba người Thân Công Đồ, Liễu Hạ và Vũ Đồng Hải trên lưng Liệt Phong Long Chuẩn cảm giác thấy nhiệt độ trong đã hạ xuống tới một mức làm họ run lên. Nhiệt độ giảm xuống trong nháy mắt như vậy làm Liệt Phong Long Chuẩn rùng mình, nó cũng ảnh hưởng tới Thân Công Đồ đang muốn bắn Phá Hư tiễn. Liệt Phong Long Chuẩn ngoái ra phía sau, há mồm phun ra một hơi. - Phốc… Một thanh âm rất nhỏ vang lên. Luồng khí vô hình sắc nhọn va chạm với hàn mang màu xanh lam làm cả hai nứt vỡ. - Rầm rầm… Chỉ thấy hàn mang màu xanh lam vỡ vụn, bắn tung tóe ra chung quanh. Vì trời mưa to, khiến cho hơi nước trong thiên địa đều bị hoàn toàn đông cứng lại, lan ra bốn phương tám hướng. Đến cả tán cây rậm rạp của một gốc đại thụ phía dưới trong nháy mắt cũng bị kết thành băng, rồi sau đó không ngừng lan xuống phía dưới. Một cây đại thụ trong nháy mắt đã bị một tầng băng màu trắng bạc bao trùm, đến cả không ít những hoa cỏ đang đung đưa trong gió cũng trong nháy mắt bị đông cứng. Trong nhất thời, tất cả cây cối và thảm thực vật đã bị đông thành đá, trong nháy mắt hóa thành tro bụi. 'Con yêu long này làm gì thế? ' Thân Công Đồ trên lưng Liệt Phong Long Chuẩn có vẻ tức giận, nhưng khi y cảm ứng được linh hồn khí tức cực mạnh, Thân Công Đồ lại không dám phát ra công kích với con Yêu Long Tử Tích. Phải biết là đây là con quái vật yêu thú đáng sợ từ thời đại bộ lạc năm đó có thể cùng đánh với Vũ Hoàng một trận' Tuy nói Vũ Hoàng lúc đó con chưa đạt tới Chí Cường giả, nhưng Yêu Long Tử Tích vẫn vô cùng đáng sợ. Đại danh của nó sớm đã được ghi lại trong không ít bộ sách của những tông phái cổ xưa. - U ... Liệt Phong Long Chuẩn quay đầu căm tức liếc mắt nhìn Yêu Long Tử Tích, rồi tiếp tục dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía Lục Túc Đao Trì. - Hống hống… Bộ râu trắng muốt của Yêu Long Tử Tích lắc lư, trong đồng tử kim sắc thật lớn tràn đầy vẻ phẫn nộ. Nó bay nhanh trong đám mây mù truy theo Liệt Phong Long Chuẩn. Thoạt nhìn tốc độ của nó tựa hồ không chậm hơn so với Liệt Phong Long Chuẩn. 'Con Liệt Phong Long Chuẩn cứ bám riết lấy chúng ta. ' Đằng Thanh Sơn rõ ràng cảm ứng được Yêu Long Tử Tích truy đuổi Liệt Phong Long Chuẩn, còn Liệt Phong Long Chuẩn truy đuổi mình. Đằng Thanh Sơn thấy tình thế không ổn, đột nhiên phúc chí tâm linh ( phúc tới thì sáng lòng) 'Hả? Yêu long truy theo Liệt Phong Long Chuẩn, Liệt Phong Long Chuẩn truy theo chúng ta. Con Liệt Phong Long Chuẩn này tránh con yêu long không dám đánh. Nhưng... đúng... đúng thế. Ta... ta có thể làm cho nó không thể không đánh. Chủ ý quá hay, rất có thể thành công.' Rồi hắn vội ra hiệu chỉ dẫn. Chính là ra hiệu cho yêu thú Đao Trì bay vòng vèo. Lục Túc Đao cũng cực kỳ thông tuệ, nó hiểu ngay ý của Đằng Thanh Sơn. - Vù! Liên tiếp ba lượt cấp tốc chuyển hướng, đồng thời bảo trì khoảng cách với Liệt Phong Long Chuẩn, Lục Túc Đao Trì bay sượt qua cạnh Yêu Long Tử Tích vài chục trượng. - Phiền toái rồi. - Gay go! Đám ba người Vũ Đồng Hải trên lưng Liệt Phong Long Chuẩn đồng thời biến sắc. - Tên Kinh Ý này rõ là giảo hoạt, lại vòng vèo nép phía sau yêu long. Liệt Phong Long Chuẩn muốn đi đuổi buộc phải đi vòng qua yêu long. Với tốc độ yêu long, rất dễ dàng có thể chặn lại được. Liễu Hạ cau mày, còn Vũ Đồng Hải thì càng nóng ruột. - Liễu sư huynh, bây giờ phải làm sao? Lúc này ở giữa không trung, giữa hai đại yêu thú hư cảnh Lục Túc Đao Trì và Liệt Phong Long Chuẩn lại có thêm một Yêu Long Tử Tích. - Ngao hống… Yêu Long Tử Tích gầm lên, vang vọng không ngừng khắp núi rừng. Còn thân mình nó thì trong nháy mắt phi hành về phía Liệt Phong Long Chuẩn. Liệt Phong Long Chuẩn phẫn nộ hót lên một tiếng bất mãn cao vút, nó mưu toan bằng vào ưu thế trên không trung để né tránh, cố gắng đi vòng qua con Yêu Long Tử Tích. Vèo! Liệt Phong Long Chuẩn lướt qua một vòng cung quỷ dị, tránh thoát khỏi long trảo của Yêu Long Tử Tích. 'Hay lắm.' Đằng Thanh Sơn ở gần đó luôn luôn chú ý, lúc này lộ vẻ vui mừng 'Long vĩ quả là lợi hại! ' Vù! Khi Liệt Phong Long Chuẩn muốn đi vòng qua Yêu Long Tử Tích, long vĩ của Yêu Long Tử Tích như một cái roi sắt khổng lồ quất mạnh xuống. Long vĩ vung lên như làm cho cả thiên địa đều run rẩy, chỉ có thể mơ hồ thấy tàn ảnh lưu lại giữa không trung. Long vĩ đã quật mạnh vào trên lưng Liệt Phong Long Chuẩn né tránh không kịp. - Xoẹt… Liệt Phong Long Chuẩn quất tung lên một khối lông. Đến cả lớp vảy xấu xí cũng bị xé rách, làm xuất hiện các vết nứt. Liệt Phong Long Chuẩn chỉ bị quất chìm xuống một chút, sau đó lập tức lao xéo lên trên, tiếp tục lao về phía Đằng Thanh Sơn. - Bây giờ không đến lượt các ngươi giết ta. Đằng Thanh Sơn lạnh lùng cười. Lục Túc Đao Trì phi thường thông tuệ lại một lần nữa làm theo kế cũ., lúc Liệt Phong Long Chuẩn đuổi theo, Lục Túc Đao Trì lướt qua một vòng tròn, nép vào phía bên kia Yêu Long Tử Tích, cách đó chừng trăm trượng. Lục Túc Đao Trì phi hành vòng qua thì Yêu Long Tử Tích không ngăn trở gì. Nhưng Liệt Phong Long Chuẩn muốn đi vòng qua, Yêu Long Tử Tích vô cùng phẫn nộ lập tức ngăn trở ngay. Do đó, Lục Túc Đao Trì có thể né tránh dễ dàng, đảm bảo mình ở một bên, còn Liệt Phong Long Chuẩn ở bên kia, giữa chúng thủy chung vẫn có Yêu Long Tử Tích luôn luôn làm cho người ta đau đầu chen vào. - Kinh Ý!!! Vũ Đồng Hải giận tới mức phát cuồng, truyền âm: - Chỉ biết tránh ở phía sau yêu long thì ăn thua quái gì. Ngươi có phải là cường giả hư cảnh không? - Vũ Đồng Hải, đầu ngươi bị bò đá hóa ngu à. Có khi nào ta không né tránh để cho ngươi giết sao? Ở bên kia Yêu Long Tử Tích, Đằng Thanh Sơn trên lưng Đao Trì truyền âm cười lạnh nói. Hắn cũng cảm giác được khi nói ra như vậy, chứng tỏ Vũ Đồng Hải hiển nhiên đã tức giận đến sắp phát điên rồi. Đằng Thanh Sơn chỉ tránh sau lưng Yêu Long Tử Tích, họ làm sao giết được nếu tiếp tục như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ bị Yêu Long Tử Tích công kích không ngừng. 'Diều hâu bắt gà con?' Trong đầu Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt hiện lên một cảnh. Đó là cảnh kiếp trước hồi nhỏ ở cô nhi viện, chơi diều hâu bắt gà con. Bây giờ, cũng là diều hâu bắt gà con. Người của Vũ Hoàng Môn là diều hâu, Yêu Long Tử Tích là gà mái bảo vệ gà con. Nhưng, gà mái này mạnh hơn diều hâu nhiều.' Lúc này có vẻ thế cục trên bầu trời Đại Duyên Sơn đã bắt đầu trở nên giằng co, thì đột nhiên: - Hống hống hống... Liễu Hạ trên lưng Liệt Phong Long Chuẩn gầm lên gì đó với Yêu Long Tử Tích. Sự phẫn nộ trong hai mắt Yêu Long Tử Tích dần dần bình tĩnh lại. - Hống hống hống hống... Liễu Hạ vội khuyên nhủ gì đó Yêu Long Tử Tích. - Không ổn. Đằng Thanh Sơn trong lòng cả kinh, hướng mắt nhìn Liễu Hạ cách hai trăm trượng, trông có vẻ khá là nhỏ bé 'Liễu Hạ biết thú ngữ, không biết chừng có thể điều đình giải quyết mâu thuẫn tạm thời giữa Liệt Phong Long Chuẩn và yêu long.' Bây giờ Đằng Thanh Sơn rất lo lắng. Nếu chạy thẳng Liệt Phong Long Chuẩn hoàn toàn có thể dựa vào tính linh hoạt vòng qua yêu long, rồi sau đó truy theo. Căn bản trốn không thoát. Do đó, chỉ có thể không ngừng nép ở phía sau Yêu Long Tử Tích. Cảnh nội Nghi thành. Một lão già tóc bạc mặc thanh bào, đang dùng một tốc độ kinh người lao về phía tường thành phía bắc Nghi thành. Ngắn ngủn chỉ hai ba dặm, cường giả hậu thiên cực hạn này chỉ cần mười hơi thở đã lao tới trên tường thành rồi. Lúc này, ở trên tường thành đang có vài cao thủ đang đứng, ai cũng có vẻ lo lắng. Bộp! Bộp! Bộp! Mưa lớn như trút nước, mấy người đang đứng ở cổng lầu đều ướt sũng. - Tông chủ. Lão già tóc bạc mặc thanh bào vội vàng lao tới. - Hả? Gia Cát Nguyên Hồng vốn luôn chú ý tới động tĩnh ở phương bắc Đại Duyên Sơn, lập tức quay đầu nhìn qua. Lúc này ở hướng Đại Duyên Sơn, đang thỉnh thoảng vang lên từng đợt tiếng hót cao vút, hoặc là tiếng gầm phẫn nộ. Đồng thời chung quanh Nghi thành, vùng có mưa to càng lúc càng lớn. - Bẩm báo tông chủ, Thanh Châu truyền tin về. Hỏa thiêu Thiên Vân Sơn rồi! Lão già tóc bạc mặc thanh bào vội kêu lên, nói xong, lão già tóc bạc mặc thanh bào mới lau mồ hôi trên trán, thở phào một hơi. Gia Cát Nguyên Hồng có nghiêm lệnh, một khi phát hiện ra hỏa thiêu Thiên Vân Sơn, phải dùng tốc độ nhanh nhất, không tiếc tất cả lập tức báo cho hắn và Kinh Ý tiền bối. Bẩm báo xong, lão giả thanh bào mới cảm giác được trên người mình cũng đã ướt đẫm. - Hỏa thiêu Thiên Vân Sơn? Gia Cát Nguyên Hồng giật mình. - Hỏa thiêu Thiên Vân Sơn? Lý và Đằng Thú ở bên cạnh đều chấn động, rồi trở nên hớn hở. Gia Cát Nguyên Hồng xoay phắt người lại, nhìn về Đại Duyên Sơn ở phương bắc, hít sâu một hơi, há miệng kêu lớn: - Hỏa thiêu Thiên Vân Sơn! - Hỏa thiêu Thiên Vân Sơn rồi! - Hỏa thiêu Thiên Vân Sơn rồi! Gia Cát Nguyên Hồng kêu lên một hơi ba lần. Gia Cát Nguyên Hồng đã đạt tới tiên thiên kim đan cực hạn, nên thanh âm như tiếng sấm cuồn cuộn, không ngừng truyền về phương bắc, rồi vang vọng không dứt giữa núi rừng Đại Duyên Sơn. Trên bầu trời Đại Duyên Sơn, Liễu Hạ thành khẩn khuyên bảo Yêu Long Tử Tích. Y là người của Vũ Hoàng Môn. Còn đối với Vũ Hoàng, Yêu Long Tử Tích cảm thấy vẫn rất khâm phục. Bất luận là về tấm lòng của y, hay là thực lực không thể địch nổi của y. Hơn nữa Liễu Hạ cũng rất biết cách nói chuyện. Y chắp nối những giao tình cũ, lại phân tích tình thế lúc này. Tóm lại là một câu như thế này: - Yêu long tiền bối, người ngàn vạn lần đừng để hai tên gian tặc này lợi dụng. - Hống… Yêu Long Tử Tích phát ra một tiếng gầm đầy uy nghiêm, đồng thời còn liếc nhìn Liệt Phong Long Chuẩn vẻ đe dọa, sau đó chui xuống dưới đất. - Không ổn. Đằng Thanh Sơn biến sắc. - Chạy trốn. Lục Túc Đao Trì trong nháy mắt bắn ra xa, còn Liệt Phong Long Chuẩn cũng đồng thời truy đuổi theo. - Kinh Ý, xem thử bây giờ không có yêu long, còn có ai có thể cứu ngươi! Vũ Đồng Hải truyền âm. Đột nhiên… - Hỏa thiêu Thiên Vân Sơn rồi! Thanh âm cuồn cuộn không ngừng truyền tới. Đằng Thanh Sơn đang bỏ chạy nghe được rất rõ ràng, trong mắt lập tức bắn ra những ánh sáng hồ hởi: 'Rốt cục cũng đã tới!'
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]