- Giá! Giá!
Hơn mười con chiến đà chạy như bay trên quan đạo ngoài thành Nam Sơn Thành, làm cho bụi mù mịt bắn lên khắp dọc đường đi, trong đó có ba người dẫn đầu. Một người là Nhị trưởng lão béo tròn, bụng to như mang thai, đầu trọc lóc. Người kia gầy gò tóc bạc Lục trưởng lão, đi cuối cùng là trung niên lãnh khốc lưng đeo một thanh khảm đao.
- Hả?
Mục quản sự cưỡi chiến đà nhìn ra phía xa, vội gọi:
- Nhị trưởng lão, Lục trưởng lão, xe ngựa phía trước hẳn là xe ngựa của nhóm người của Đằng Thanh Sơn rồi!
Nhị trưởng lão lúc này giơ tay lên cao.
Hơn mười con chiến đà giơ tung vó rất đều, rồi ngừng lại.
- Tiểu tỷ tỷ, đám người này đi về phía chúng ta.
Tiểu Bình đứng bên cạnh xe ngựa liền nói. Lý rất bình tĩnh hướng mắt nhìn những người từ trên quan đạo đi tới, mã phu 'lão Uông' bên cạnh cũng cẩn thận nhìn, liếc mắt đã thấy Mục quản sự trong đám người:
- Tiểu cô nương, lão kia không phải Mục quản sự mà tối hôm qua chúng ta chạm mặt ở ngoài thành sao?
- Đúng, là lão! - Lý liếc mắt đã nhận ra.
- Đây là xe ngựa của Đằng tiên sinh phải không?
Mục quản sự đi theo hai Đại trưởng lão và tên trung niên nam tử lãnh khốc cười hỏi, đột nhiên lão giật bắn cả người.
- Gừ gừ ...
Đằng Thú đang nhìn lão mắt lóe ra hung quang.
Mục quản sự cũng cảm thấy khiếp đảm bởi thiếu niên hung tàn này.
- Chúng ta là người của Húc Nhật Thương Hành.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-dinh-ky/1231438/chuong-347.html