Editor: Gió 
Đợi thím Tuệ dọn dẹp xong, Mạnh Chương cũng đã dọn xong vali. 
Kéo theo vali, Mạnh Chương nói với Mẫn Thiều Kỳ: “Tam thiếu có thể sẽ về muộn một chút.” 
“Ừm…” Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, trong đầu cậu vẫn có chút rối bời, cũng không có tâm trạng để nói chuyện với Mạnh Chương. 
Mạnh Chương nhìn cậu một cái rồi hỏi: “Không giữ tôi lại ăn cơm à?” 
Mẫn Thiều Kỳ trầm mặc mất một lúc rồi mới đáp: “Nếu Tam thiếu giữ anh ở lại ăn cơm, thì tôi sẽ làm thêm một phần.” Cậu không biết rằng giữa Cố Ngạo và Mạnh Chương rốt cuộc là quan hệ gì, nhưng loại cảm giác thân mật này vẫn khiến cho tim cậu cảm thấy chua xót. 
Mạnh Chương lúc này lại cười, nói: “Coi như cậu cũng rõ ràng, không tự coi mình là chủ.” 
Mẫn Thiều Kỳ lúc này mới chợt hiểu ra, Mạnh Chương là đang thăm dò cậu – cậu là một người giúp việc, có tư cách gì mà giữ khách lại ăn cơm? Dù cho đối phương có là bạn bè của Cố Ngạo, cũng phải là Cố Ngạo giữ lại. Hơn nữa, nếu Mạnh Chương thật sự muốn ở lại, cũng không nhất thiết phải hỏi ý kiến cậu. 
Thím Tuệ cùng nhóm người làm dọn dẹp đồ đạc xong, nói với Mẫn Thiều Kỳ một câu, rồi rời đi. Mạnh Chương cười cười, sau đó kéo theo vali của Cố Ngạo, cũng rời đi. 
Trong nhà lại một nữa trở nên tĩnh lặng, Mẫn Thiều Kỳ nhìn cửa phòng ngủ chính đóng chặt. 
Từ sau khi bắt đầu làm việc, mỗi ngày cậu đều vào phòng ngủ của Cố Ngạo. Đó đã từng là phòng ngủ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-di-huu-tinh/1505705/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.