Editor: Gió
Tĩnh dưỡng thêm một tuần nữa, toàn bộ vết xanh tím trên mặt Mẫn Thiều Kỳ đều đã tan, cuối cùng cũng khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, chỉ có vết thương trên đầu là vẫn còn thấy rõ, nhưng đợi bong vẩy là ổn, bác sĩ nói vết thương không sâu, sẽ không để lại sẹo.
Mẫn Thiều Kỳ có một đôi mắt đào hoa cực kỳ câu người được di truyền từ mẹ, bất luận là nhìn ai, đều tựa như đang “phóng điện”, nhưng cậu có thái độ giữ khoảng cách rất dễ sinh hiểu lầm. Ngũ quan của Mẫn Thiều Kỳ nếu đặt tách ra sẽ không thấy có gì quá nổi bật, nhưng đặt chung một chỗ lại cho người ta cảm nhận được nét đẹp tinh xảo, đó là nét đẹp mang hơi hướm cổ điển, nhưng cũng không kém phần trang nhã đáng yêu.
Cố Ngạo thích Mẫn Thiều Kỳ để tóc hơi dài một chút, phía sau có thể buộc túm nho nhỏ, vừa có ý vị cổ điển lại vừa hiện đại, lúc hai người dung hợp, cùng với trạng thái trên giường của cậu, ban đầu có chút xấu hổ, sau khi được tiến nhập liền phóng túng lại tăng thêm phần đẹp đẽ, loại cảm giác tương phản này khiến Cố Ngạo không thể ngừng lại được.
Nhưng đó cũng chỉ là chuyện đã từng, Mẫn Thiều Kỳ nhìn khuôn mặt đã bình phục ít nhiều, yên lặng thở dài, đoán chừng trước đây Cố Ngạo thích cậu bao nhiêu thì bây giờ lại chán ghét bấy nhiêu. Cậu từng chiếm ưu thế trong mắt Cố Ngạo nhưng hiện tại lại không còn xứng nữa.
Theo yêu cầu của Cố Hàm, hôm nay cậu phải cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-di-huu-tinh/1505701/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.