Nàng bên gốc tử trầm ngâm
Ngắm cây sáo ngọc giấu thầm bấy nay
Trăng tròn cùng với ráng mây
Họa thanh hợp tấu khúc đầy bi ai
Đá vàng chung thủy nào phai
Chung tình một tấm một hai chối từ
Trang tuyệt sắc chẳng dám dư
Khiến người đứng đó chần chừ chẳng ra.
(Linh Mộc Yên Vũ)
Đêm dần khuya, ánh trăng cũng đã lên rất cao rồi những ngôi sao trên kia cũng đua nhau phát sáng trên vũ trụ bao la. Sương xuống lạnh thấm vào vạt áo. Lưu Lam Ngọc ngồi trên gốc cây anh tử ánh mắt đầy trầm ngâm. Từ trong người nàng rút ra một cây sáo ngọc. Nàng ngắm nghía cây sáo một hồi lâu rồi đưa lên bờ môi căng mọng.
Tiếng sáo bay bổng, du dương được những làn gió nhẹ đưa đi.
Từ trong phòng Phong Tử Thiên vẫn trằn trọc vì vết thương không lúc nào là không nhức nhối. Hắn cười nhẹ nghĩ tới một cô nương có gương mặt lạnh lùng đầy hàn khí nhưng lại tốt bụng vô cùng lại còn tài giỏi. Bởi nếu không nhờ nàng trị thương cho hắn có lẽ cái mạng này của hắn giờ đã không còn.
Phong Tử Thiên đang mãi suy nghĩ thì bỗng thức tỉnh bởi tiếng sáo du dương, trầm bỗng của ai đó. Hắn bật dậy khoác thêm áo bước ra ngoài.
Hắn đi ra phía cuối góc nhà thì thấy Lưu Lam Ngọc đang ngồi trên cây anh tử. Hắn bật cười vì dáng ngồi của nàng thật không giống với một nữ nhi gì cả. Hắn dựa người sát vào tường lắng nghe tiếng sáo của nàng. Hình như tiếng sáo có chút buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-cuu-trung-sinh/3230693/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.