Trái lại người đối diện kia, thần sắc bình tĩnh, cử chỉ tự nhiên tao nhã, tựa hồ đã quen với trường hợp này.
Miên Miên nhìn sườn mặt Hỏa Nhạ qua kính chiếu hậu, tâm tư lay động,chợt cô nhếch cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu lên, một chút ánh sáng trongsuốt lướt qua ánh mắt.
Cô xoay qua, hưng trí bừng bừng nói với Hỏa Nhạ: “Đừng về nhà, em dẫn anh đến chỗ này ăn ! Em mời anh ăn, được không?”
Anh nhướn mi, từ chối cho ý kiến: “Chỗ nào?”
Cô híp mắt, trên mặt lộ ra nụ cười thần bí, đáp: “Đi đến phố Lạc Nhất”
Hai phút sau, xe màu bạc đi lệch khỏi quỹ đạo đã sớm định trước, xoay một góc vuông trên đường, đi vào một làn đường khác.
Khi hai người cùng xuống xe, đứng dưới ánh sáng đèn mỏng manh đầu thành phố G, Nguyễn Miên Miên thân là rắn đầu đàn nắm tay Hỏa Nhạ, kéo anh đi đến phía trước bức tường lớn: “Đi, em dẫn anh đi ăn”
Hỏa Nhạnhìn những tòa nhà bị bao phủ trong màn đêm này, chậm rãi bước đi theocô, rất không có trách nhiệm với người kéo xe đang kéo mình đi kia.
Quan hệ giữa đại học và phố ăn vặt cho tới bây giờ luôn luôn mật thiếtkhông thể tách rời. Sau khi đến cửa phía Tây đại học G, dọc theo bờ sông các cửa hàng tạp hoá mọc san sát, mỗi khi màn đêm buông xuống, các cửahàng nhỏ, người bán rong ào đến từ bốn phương tám hướng, các xe đầy đủkiểu đồ ăn vặt, chiên nướng. Những quầy hàng to có nhỏ có lan tràn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-cuu-anh-yeu-em/2161748/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.