Liễu Ly và Ninh Tử Thanh đều không ngờ Bảo An sẽ phản ứng như vậy. Hai người cảm thấy ngạc nhiên, thoáng nhìn nhau. Chẳng lẽ có điều cấm kỵ ở hậu điện hàm nguyên, vì sao Liễu Ly không được đến?
Bảo An đứng dậy gấp nên nghẹn hơi, bà ho lên dữ dội. Liễu Ly vội vàng đến vỗ lưng cho bà: "A nương, con đến để thăm nương..."
"Đi mau!" Bảo An luôn luôn dịu dàng, chưa bao giờ nói chuyện như vậy với Liễu Ly, nóng nảy đến mức muốn bật khóc, "Đi..."
Chưa kịp dứt lời thì nghe thấy những tiếng bước chân ở bên ngoài, vang lên rất rõ trên hành lang vắng.
Bảo An không biết lấy sức từ đâu, bà đẩy Liễu Ly và Ninh Tử Thanh về hướng khác: "Cửu điện hạ, Liễu Nhi, trốn nhanh đi!"
Trong phòng có một tủ gỗ lớn, trùng với màu của khung cửa và rất đẹp. Dưới tình thế cấp bách, bà muốn họ trốn vào đó.
Liễu Ly không hiểu vì sao, nhưng Bảo An nhất định sẽ không hại nàng, lúc này chỉ biết làm theo. Bảng hệ thống lúc nãy nàng vẫn chưa đóng, vừa định thu lại thì trước mắt đột nhiên nhấp nháy hai cái.
Chuyện gì vậy?
Giây tiếp theo, Liễu Ly chìm vào trong bóng tối, hoàn toàn không nhìn thấy gì, thậm chí những chữ số đang hiện của hệ thống cũng biến mất hết.
Ninh Tử Thanh mở cửa tủ, thấy Liễu Ly không nhúc nhích, đưa mắt hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Liễu Ly mất đi ánh sáng, giống như người mù, nàng rất sợ hãi, lắp bắp nói: "Điện hạ, ta... ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-cong-chua-vi-ton/2538544/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.