Chương trước
Chương sau
Liễu Ly vừa tiến vào thì nhìn thấy Ninh Tử Thuần đứng một bên với vẻ đầy thù hận, và một bóng người xa lạ cùng quỳ dưới đất với Liễu Như Vận.

Nàng mở bảng điều khiển hệ thống kiểm tra một chút, người này là Lý Tiệp Dư, mẫu phi của Bát công chúa; nhân tiện cũng thu thập một loạt điểm yêu thích của mọi người đối với mình.

Ninh Tử Thuần 0, Ninh Tử Linh 0, Thi quý phi 10, Lý Tiệp Dư -30, Liễu Như Vận -100.

Liễu Ly cảm thấy có chút không ổn. Liễu Như Vận thì không cần nói đến nữa, nhưng Lý Tiệp Dư này là lần đầu tiên gặp mình, vậy điểm yêu thích âm đến từ đâu?

Ngay cả người đã trải qua nhiều lần bất mãn với nàng như Ninh Tử Thuần thì điểm yêu thích cũng là 0, ngoài ra Lý Tiệp Dư còn thúc giục Ninh Tử Thuần kết bạn với Liễu Ly, thế thì sao tự bản thân lại ghét nàng như vậy.

Dẫu sao thì cuối cùng cũng chỉ là một vai pháo hôi, cũng không quan trọng, Liễu Ly dời mắt, hành lễ với mọi người: "Tham kiến quý phi nương nương, Ngũ điện hạ, Bát điện hạ."

Chỉ Cửu tần trở lên mới cần nàng hành lễ, mà tước vị của Lý Tiệp Dư thì không đủ, có thể không cần hành lễ.

"Thuần Ninh quận chúa." Cung nữ rót một tách trà cho Thi quý phi, bà mỉm cười nhìn Liễu Ly, "Ngọn gió nào đưa quận chúa đến chỗ của ta vậy?"

Liễu Ly đáp: "Thưa nương nương, thần nữ hay tin muội muội nhà mình gây tội, trong lòng rất lo lắng nên vội vàng đến xem."

Thi quý phi không tỏ rõ thái độ: "Tình cảm tỷ muội của hai người thật sâu đậm."

Liễu Ly liền đáp: "Cùng ở Sở Quốc công phủ, gia nữ đã gây ra chuyện gì, làm một trưởng tỷ như thần nữ đây, dĩ nhiên phải lo lắng một chút."

Nàng nói bóng gió chối bỏ quan hệ của nàng và Liễu Như Vận.

Trước khi Thi quý phi vào cung cũng là đích nữ trong nhà, mối quan hệ giữa đích và thứ vô cùng rõ ràng, thấy Liễu Ly không phải đến đây đòi người, sắc mặt bà cũng dịu lại, nói: "Bát điện hạ sao không kể lại mọi chuyện cho quận chúa rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ngày hôm nay?"

Mẫu phi của bản thân còn đang quỳ tại đây, dù Ninh Tử Thuần không muốn cũng phải làm theo, sưng mày sưng mặt, nhanh chóng thuật lại mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.

Thuốc thúc phì? Liễu Ly ngạc nhiên nhìn tấm lưng nhỏ bé của Liễu Như Vận, con bé này e là không có cái gan này.

"Chuyện này..." Nàng do dự nói, "Có lẽ là sự hiểu lầm? Gia muội và Ngũ công chúa dường như không hề quen biết nhau."

Liễu Như Vận, con người phiền phức này luôn thích sinh sự, Liễu Ly hoàn toàn không muốn thoát tội giúp nàng, nhưng nếu chuyện này một khi được chứng thực, vậy thì nàng phải gánh tội danh mưu hại hoàng tự cho cả Sở Quốc công phủ.



"Đúng vậy." Ninh Tử Thuần không cam chịu nói, "Quý phi nương nương minh xét, Liễu Nhị tiểu thư là bạn độc của ta, ngày thường không hề có giao thoa gì với Ngũ tỷ tỷ thì sao có thể hạ độc hại tỷ ấy được?"

Quý phi nương nương chỉ hừ cười, Ninh Tử Linh mỉa mai: "Đúng vậy, giao thoa duy nhất của Liễu Nhị tiểu thư và bổn điện hạ chính là Bát muội muội đây."

Ninh Tử Thuần tái người: "Tỷ!"

Nói bóng gió rốt cuộc đều ám chỉ Ninh Tử Thuần sai khiến!

Ngũ công chúa và Bát công chúa từ trước đến nay không hòa thuận, bây giờ bạn độc của Bát công chúa bị nghi ngờ đầu độc Ngủ công chúa, trong mắt Thi quý phi, Lý Tiệp Dư và Ninh Tử Thuần phải chịu tội đầu tiên, không trốn tránh được trách nhiệm.

Trong khi mẹ con Lý Tiệp Dư và Ninh Tử Thuần rất mâu thuẫn đối với việc này, chỉ cảm thấy Lý Tiệp Dư muốn nhằm vào hai mẹ con họ thông qua cơ hội này.

"Nương nương, điện hạ, đừng nóng vội." Thấy bầu không khí dần trở nên căng thẳng, Liễu Ly hòa giải, "Nếu đã phái người đi điều tra, hay ta hãy chờ xem trước đã."

Liễu Như Vận vẫn quỳ ở sảnh đường, yên lặng rủ đầu, nghe Liễu Ly đến, càng không muốn ngẩng đầu lên.

Đúng lúc này, nàng đột nhiên ngộ ra.

Đầu tiên, Liễu Như Vận đã hối lộ cung nữ của Bồng Lai cung bỏ thuốc Liễu Ly. Nhưng sau đó nàng mãi không liên lạc được với cung nữ ấy, nghe mọi người nói mới biết là đã chết!

Lại nhìn Liễu Ly giờ đây vẫn bình thường, Liễu Như Vận có một suy đoán – Lẽ nào Liễu Ly nhìn thấu mưu kế của nàng và hãm hại ngược lại nàng?!

Liễu Như Vận càng nghĩ càng thấy kinh hãi, Liễu Ly sao có thể độc ác như vậy, như vậy chính là muốn nàng bị Thi quý phi trừng phạt!

Nàng lặng lẽ liếc nhìn Liễu Ly từ bên dưới, chỉ nhìn thấy được góc váy thêu giao, nhưng vẫn có thể nhận thấy được hoàn toàn không có dấu vết mập lên.

Thuốc ấy phát huy tác dụng rất nhanh, nhưng Liễu Ly lại không bị gì cả!

Nàng bỗng quay đầu, chỉ tính toán làm sao để lôi Liễu Ly theo ở trước mặt quý phi.

Thấy ánh mắt này, Liễu Ly giật mình, vừa cau mày thì thấy Liễu Như Vận lao thẳng qua đây, ôm lấy chân nàng.

Liễu Ly:...?

Nhóc con này cũng khá mạnh, Liễu Ly giãy giụa một lúc không ra. Thấy vậy, Ninh Tử Linh lên tiếng quở trách: "Liễu Nhị tiểu thư làm gì vậy, thật chẳng ra thể thống gì!"

Thi quý cũng cau mày.

Bất kể ra sao, Liễu Như Vận cũng không buông tay, nàng quay đầu về phía Quý Phi và Ninh Tử Linh, kêu la trôi chảy, không thèm suy nghĩ: "Nương nương, điện hạ, Như Vận xin thề với trời chưa từng mưu hại Ngũ điện hạ, nhưng có thể đi điều tra trưởng tỷ của thần nữ! Tỷ ấy luôn luôn ghen ghét với thần nữ, lần này nói không chừng cũng là tỷ ấy hãm hãi thần nữ!"

Liễu Ly:...Thật lố bịch.

Tục ngữ có câu, việc xấu trong nhà không nên phô ra ngoài, trước mặt nương nương, Liễu Như Vận cũng dám ăn nói hàm hồ, thực sự quá mất mặt.

Áy náy nhìn Thi quý phi và Ninh Tử Linh, Liễu Ly để mặc Liễu Như Vận quấn lấy chân mình, nhẹ giọng hỏi: "Ta ghen ghét muội cái gì?"

Liễu Như Vận nhất thời á khẩu.

"Ghen ghét muội không phải quận chúa, ghen ghét muội lố bịch, ghen ghét tay chân thon nhỏ của muội, bẻ một cái là gãy?"



"Phụt..."

Ninh Tử Linh không nhịn được cười, bị Thi quý phi cười liếc nhìn.

Liễu Như Vận đâu từng bị người thân chỉ trích như thế, vẫn còn muốn kêu la thêm vài tiếng nữa thì thấy đốt ngón tay của Liễu Ly phóng to ở trước mặt, ngay sau đó đầu đột nhiên đau đớn.

"Bụp" một tiếng, trước mắt Liễu Như Vận tối lại, tay buông lỏng và ngã xuống.

Nắm đấm nhỏ của Liễu Ly đã tương đối thành thục, lực vừa phải, tuyệt đối không làm bị thương ai nhiều hơn một phân, lịch sự thu tay lại rồi hành lễ với mọi người: "Gia muội nói không lựa lời, đã để cho các vị nương nương và điện hạ chê cười. Người sẽ giữ lại đây để quý phi nương nương tùy ý xử lý, Thuần Ninh xin cáo từ trước."

Ninh Tử Thuần và Lý Tiệp Dư đều vô cùng khiếp sợ, cứ như thể nắm đấm của Liễu Ly là quái vật ăn thịt người; còn mẹ con Thi quý phi thì bình tĩnh hơn.

Ninh Tử Linh thậm chí có vẻ rất sùng bái hâm mộ với cặp mắt sáng rực.

*

Liễu Ly nghĩ, chuyến đi lần này xem như vô ích.

Vốn dĩ muốn cứu Liễu Như Vận vì thể diện của Quốc công phủ, kết quả lại bị nàng vu khống, xem ra làm người không thể quá thánh mẫu.

Dục Nhi chờ nàng ở cửa điện, trên đường trở về, Liễu Ly kể chuyện này với nàng, Dục Nhi phẫn nộ mắng: "Liễu Như Vận này đúng là không biết xấu hổ! Vậy mà lại dám vu khống quận chúa, loại người nói ăn nói lung tung như vậy, phải, phải xuống địa ngục rút lưỡi!"

"Không sao đâu." Trái lại Liễu Ly an ủi ngược lại Dục Nhi, "Sau này các ngươi cũng chú ý một chút, việc của muội ấy, chúng ta không quan tâm nữa."

"Vâng!" Dục Nhi vẫn còn rất tức giận, vắt óc tìm lời để mắng, "Liễu Như Vận này đúng là lòng lang dạ sói..."

"Quận chúa!"

Bỗng có một bàn tay vỗ lên vai Liễu Ly, qua đầu nhìn lại, thì ra là Ninh Tử Linh, nàng thở hồng hộc.

Hai người phía trước này thật sự đi quá nhanh, Ninh Tử Linh hầu như phải chạy mới bắt kịp, cố gắng ổn định hơi thở, khuôn mặt đầy tán thưởng: "Quận chúa không chỉ sức mạnh siêu phàm, mà còn đi rất nhanh, thật sự là nữ trung hào kiệt."

"Còn phải nói, quận chúa của chúng nô tì..." Dục Nhi còn đắm chìm trong cảm xúc vừa rồi, cũng không nhận ra đột nhiên có người ngắt lời, một lát sau, mới nhìn rõ người trước mặt là ai, vội vàng hành lễ, "Tham kiến Ngũ điện hạ."

Ninh Tử Linh cười nhạt nhìn nàng, chỉ cảm thấy rất quen mặt: "Đây chẳng phải là nha đầu bóc tôm đó sao."

Dục Nhi không ngờ Ninh Tử Thanh còn nhớ đến mình, lắp bắp nói: "Điện hạ thứ tội, lần, lần trước không bóc tôm cho ngài..."

Liễu Ly ra hiệu Dục Nhi hãy bình tĩnh, cúi đầu nhìn bàn tay vẫn đặt ở trên vai mình của Ninh Tử Linh, nói: "Ngũ điện hạ tìm ta?"

Ninh Tử Linh có vẻ không cảm thấy có gì không ổn khi cứ vịn vai Liễu Ly, chỉ nhích lại gần, hào hứng nói nhỏ: "Vừa rồi quận chúa đúng là hảo thân thủ, đấm vừa nhanh vừa chính xác, có phải đã luyện võ không?"

Điều này đã chạm đến điểm mù kiến thức của Liễu Ly, nàng thật sự không biết tình hình lúc trước của nguyên chủ, may thay, Dục Nhi lanh trí trả lời: "Thưa điện hạ, lúc trước khi quận chúa của chúng nô tì ở Quốc công phủ, bởi vì có hứng thú, đã từng mời sư phụ về dạy, xem như cũng đã luyện được vài tháng."

Lúc này Ninh Tử Linh rất thích thú với Liễu Ly, vì vậy cũng không quan tâm Dục Nhi tự tiện cắt ngang, nghe vậy càng phấn kích hơn: "Quận chúa chỉ luyện vài tháng? Quả là thiên phú đáng kinh ngạc."

Liễu Ly sao không nhận ra niềm đam mê với việc luyện võ của nàng, cười nói: "Lẽ nào, Ngũ điện hạ cũng có xem qua nó?"

Ninh Tử Thanh có vẻ chán nản: "Quận chúa không biết rồi..."



Sau đó thì giãi bày nỗi lòng của bản thân.

Tại Đại Ninh, tuy rằng hoàng tử và công chúa đều có thể kế vị ngai vàng, nhưng chế độ này không hề bình đẳng như vẻ bề ngoài của nó. Hoàng tử mỗi ngày có thể luyện võ ở giáo trường, đi hay không đi là hoàn toàn tự nguyện; nhưng công chúa thì ngược lại, họ không có tư cách đến giáo trường.

Trong khi Ninh Tử Linh tử nhỏ đã không có hứng thú với đọc sách, làm văn, trái lại thì nàng đam mê với múa kiếm giương đao. Mấy năm trước nàng đã xin Gia Thành Đế, phá lệ cho phép nàng đến giáo trường, nhưng đã bị Gia Thành Đế mắng ngay, quở trách nàng có ý nghĩ dị biệt, không hợp lẽ thường.

Sau đó, Thi quý phi sợ Ninh Tử Linh sẽ cố chấp làm theo ý mình khiến Gia Thành Đế không thích, nên không cho nàng nhắc đến chuyện này nữa và càng không cho phép nàng lén luyện võ.

Nhưng trong thâm tâm Ninh Tử Linh chưa bao giờ từ bỏ khát vọng trong lòng, vừa rồi nàng rất háo hức khi nhìn thấy Liễu Ly ở Bồng Lai cung, lúc này nghe rằng Sở Quốc công phủ đã đặc biệt mời sư phụ về dạy cho nàng thì rất ghen tị.

"...Ta cũng không rõ vì sao đột nhiên chạy đến nói với quận chúa những điều này." Ninh Tử Linh gượng cười nói, nhận ra mình thật sự đã nóng vội nói hết những suy nghĩ trong đầu, "Đường đột rồi, quận chúa đừng trách."

Ngay khi nàng nói xong câu này, tin nhắn từ hệ thống gửi đến.

"[Thông báo của hệ thống] Bạn đã kích hoạt nhiệm vụ phụ: Tâm nguyện – Ninh Tử Linh, bạn có muốn bắt đầu nó không?"

Thấy vậy, Liễu Ly có hơi do dự.

Thật sự mà nói, đúng là nàng cảm thấy rất đau lòng cho cô bé này, cẩu hoàng đế thật là không đúng, cũng chỉ là học võ mà cũng không cho.

Vấn đề là nhánh nhiệm vụ đó của Bảo An vẫn còn một bước nữa chưa hoàn thành – Thoát khỏi hoàng cung (0/0). Đây không phải là mục tiêu dễ dàng, chắc chắn phải tốn rất nhiều tâm sức của Liễu Ly, nàng không chắc bản thân có thời gian giúp đỡ Ninh Tử Linh không.

Bên cạnh đó, hiện tại nàng là người của phe Ninh Tử Thanh, cũng không biết giúp đỡ Ngũ công chúa sẽ gây ra hiệu ứng bươm bướm nào.

Có nên nhận hay không...

Nàng không chú ý rằng, một bóng người quen thuộc cách đó không xa tình cờ đi ngang qua, nhìn thấy bên này liền tò mò trông sang.

Chà, đó không phải là Thuần Ninh quận chúa sao? Người bên cạnh là Ngủ công chúa?

Tiểu Thúy nhón gót nheo mắt trông sang, chỉ thấy hai người họ đứng cùng nhau, dựa vào nhau nói chuyện khá thân mật, bầu không khí rất hài hòa.

Nàng vừa mới sắc thuốc cho Sở thái nữ, gấp rút trở về, cũng không có thời gian nán lại, âm thầm ghi nhớ chuyện này và vội vàng rời khỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.