Thanh Ất không cho rằng chuyện này có gì quá nan giải. Nói cho cùng, mọi sự trên đời đều phải xét đến thứ tự trước sau và nhân quả. Lệ quỷ hút lấy dương khí người sống trong nhiều năm mới trở thành quỷ dữ, nhưng ngay từ đầu, nó đã là quỷ vật hay sao? Không phải vậy!
Nếu không có kẻ khác đoạt xá giáng sinh, hắn vốn chính là La Vũ. Có lẽ đường đời sẽ chẳng bằng phẳng, dẫu tư chất thông minh, thì hắn vẫn là La Vũ, là La Vũ ở hiện tại. Dù hắn có thông tuệ cỡ nào, được người người ngợi ca ra sao, suy cho cùng, tất thảy đều là thứ hắn đánh cắp mà có!
Là hắn đã cướp đi tất cả của chân thân La Vũ!
Nếu không có hắn, La Vũ đã chẳng thành lệ quỷ, cũng chẳng khiến bao người phải chịu thương tổn hay mất mạng. Thân thể yếu đuối, bệnh tật triền miên là quả báo mà hắn phải nhận. Không chỉ vậy, thọ mệnh cũng ngắn ngủi, bởi vì tất cả là hậu quả trực tiếp từ việc hắn đoạt xá, cướp mệnh cách người khác mà thành. Tất cả đều là do hắn, nên hắn phải gánh!
Vậy thì có gì khó để xử lý đâu? Chỉ là gỡ rối cho đúng chỗ, lo chi nhân quả?
Sát nghiệt của người sống ư?
Một kẻ vốn đáng chết, còn nói chi đến sát nghiệt?
Điều thực sự nan giải là, dẫu có gỡ rối đúng chỗ, La Vũ cũng chẳng sống được bao lâu. Bởi vì hắn đã hại người, sát nghiệt đeo thân, dẫu nguyên nhân bắt nguồn từ kẻ khác, nhưng hắn đã ra tay, thì đã nhiễm nghiệp!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4884392/chuong-644.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.