Tiểu lang tử do chính hắn nuôi lớn, Đạm Đài Vô Cực hiểu rõ nàng là hạng người gì. Nàng thiên tư thông minh tuyệt đỉnh, trời sinh thuần túy đạo thể, học gì cũng nhanh, lĩnh ngộ linh hoạt, vừa thấy là hiểu, thông suốt vạn lối, đích thị là thiên chi kiêu nữ, đạo chủng trời ban.
Thế nhưng đứa trẻ này, trời sinh phản cốt, xưa nay không đi theo lối mòn. Hắn có thể thao túng một vị Đạm Đài Đế Cơ, khiến nàng phát triển theo đúng quỹ đạo mà hắn muốn, trở thành con rối hoàn mỹ, nhưng lại chẳng thể làm gì nổi một Lăng Cửu Xuyên.
Nàng giống như một con sói hoang ngang tàng không thuần phục, vương giả nơi thảo nguyên, không ai chế ngự nổi, càng không thể uốn theo ý nguyện kẻ khác. Nàng phân định thị phi công tội không dựa vào đúng sai, chỉ xét đến nhân quả.
Nàng có thể dửng dưng nhìn kẻ được gọi là đại thiện nhân bỏ mạng, cũng có thể ra tay cứu một tà linh bị toàn thể chính đạo truy sát, bởi chuẩn mực thiện ác của nàng chưa bao giờ bị định nghĩa – chỉ có nhân quả là bất biến.
Nàng là một con lừa bướng nhất trần gian!
Không hẳn, cũng có lúc nàng chịu cúi đầu – như đối với bá tánh trong Bàn Thành, cũng như đối với thiên hạ thương sinh.
Điều Đạm Đài Vô Cực không ngờ tới, chính là nàng lại có thể làm đến mức này.
Lấy thân tế trận, dùng bản thân làm trận nhãn, lấy hồn phách và tất cả làm mồi, để thúc phát đại trận, lay chuyển cả thiên đạo.
“Ngươi lấy thân tế trận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4824099/chuong-634.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.