Tiết Sư ôm tượng thánh Khổng Tử ngồi ngay trước cửa chính Hầu phủ. Ngoài lão ra, còn có đại gia thư họa Âu Lạc Trung, đến cả lão tướng quân Ninh Đại Thuận cũng góp mặt, còn có cả Quốc công gia của phủ Quốc công, đều là những nhân vật có danh vọng, có mặt mũi. Quan trọng hơn cả, trước họ còn có mấy vòng dân chúng vây quanh.
Bọn họ đã chặn kín mọi lối vào Hầu phủ.
“Tiết sơn trưởng, xin nhường đường, đây là thánh chỉ, đừng làm khó chúng ta.” Thống lĩnh cấm quân Tiêu An nhức đầu khuyên giải.
“Thánh chỉ? Lão phu nghi ngờ thánh nhân bị yêu nghiệt nào mê hoặc, mới truyền ra cái gọi là thánh chỉ thất đức như vậy. Nếu không, sao lại có thể đối đãi người hiền như kẻ gian, dám chống lại thiên hạ? Chẳng lẽ tuổi còn nhỏ là ngốc sao!” Tiết Sư lớn tiếng nói: “Ai ai cũng biết, chứng tử thi tà độc khiến người người kinh sợ kia chính là do Lăng tiên tử đứng ra lãnh đạo nghiên cứu, lại còn chế được giải dược, đại công vô lượng! Nếu không, đừng nói là Tiêu tiểu tử ngươi, mà cả chúng ta, các ngươi, đều đã thành những cương thi lết xác rồi! Một người có công đức như vậy lại bị gán cho cái danh yêu đạo, nếu không phải thánh nhân bị khống chế thì ai lại mở mắt nói lời điêu ngoa? Chắc chắn có kẻ lợi dụng thánh nhân còn trẻ dại, thêu dệt lời gièm pha mà thôi!”
Dân chúng không hiểu hết, nhưng thấy có lý, đồng loạt gật đầu hưởng ứng.
Kẻ hiểu được thì âm thầm chửi thầm, học trò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4824069/chuong-604.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.